“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 1883: Ta chỉ có thể giải thích như vậy thôi!
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Thời gian còn đó, từ từ từng cái một là được.Đối với người khác, Tần Ninh sẽ giấu diếm, nhưng với Thạch Cảm Đương, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi và Cốc TânNguyệt, Tần Ninh sẽ không cố gắng giấu diếm, cũng sẽ không một mạch nói ra.“Nhớ kỹ lời nói của ta là được”.Tần Ninh không nói thêm nữa, dẫn ba người bay nhanh cả đoạn đường.Vị trí của Bắc Thương cung sẽ không ngừng biến hóa.Cho nên phải thừa dịp mà đi nhanh.Từ từ, bốn bóng người đi tới một bình nguyên.Khu vực bình nguyên này, dõi mắt ra xa cũng không thấy nơi kết thúc.Mà bốn phía đều là cỏ, cũng không có nơi nào đặc biệt.Tần Ninh đi thẳng lên, kéo đại trận ngưng tụ từ hơn mười vạn đường linh văn đi tới nơi này.Tần Ninh nhìn về phía trước, mỉm cười.“Bắc Thương cung, xuất thế đi!”Một tiếng quát vang lên, Tần Ninh hất đại trận trong tay ra.Oanh...Trong nháy mắt, toàn bộ thảo nguyên rung động.Lúc này, ánh sáng bắn ra bốn phía, đại địa run rẩy.Vô số ảo ảnh bốc lên từ mặt đất.Từng luồng sáng như ánh mặt trời, chiếu sáng khiến người ta không thể mở nổi hai mắt.Tần Ninh vung tay lên, ánh sáng bắn nhanh ra.Oanh...Tiếng nổ ngày càng vang dội, thảo nguyên lúc này xuất hiện các vết rách.Một tòa cung điện đột ngột mọc lên từ mặt đất, từ từ bay lên không.Tiếng ầm ầm ngày một vang lên cao.Ba người Thạch Cảm Đương, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi lúc này ngây ra như phỗng, nhìn cảnh tượng trước mắt.Cung điện kia dài rộng hơn vạn mét.Không ngừng cao lên, chọc đến khoảng không.Cuối cùng thì ổn định lại.Cao những mười ngàn thước, đứng vững ở bốn người trước mặt.Một cây thang trời từ dưới chân kéo dài lên đến thiên cung.Bốn người lúc này đứng ở dưới thiên cung, nhìn lên đỉnh đầu.Cung điện che khuất bầu trời, phóng ra uy áp vô tận, tựa hồ muốn giẫm mọi người dưới chân.Bắc Thương cung!Đại cung số một của thiên cung Bắc Thương xuất thế!Tần Ninh nhìn cung điện to như vậy, cười nói: “Bắc Thương Đế Quân ghê thật đấy, đã hẹp hòi rồi nhưng lại xây dựng mộtthiên cung Bắc Thương khí thế vô ngần”.“Khoe mẽ kiểu trẻ con!”
Thời gian còn đó, từ từ từng cái một là được.
Đối với người khác, Tần Ninh sẽ giấu diếm, nhưng với Thạch Cảm Đương, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi và Cốc Tân
Nguyệt, Tần Ninh sẽ không cố gắng giấu diếm, cũng sẽ không một mạch nói ra.
“Nhớ kỹ lời nói của ta là được”.
Tần Ninh không nói thêm nữa, dẫn ba người bay nhanh cả đoạn đường.
Vị trí của Bắc Thương cung sẽ không ngừng biến hóa.
Cho nên phải thừa dịp mà đi nhanh.
Từ từ, bốn bóng người đi tới một bình nguyên.
Khu vực bình nguyên này, dõi mắt ra xa cũng không thấy nơi kết thúc.
Mà bốn phía đều là cỏ, cũng không có nơi nào đặc biệt.
Tần Ninh đi thẳng lên, kéo đại trận ngưng tụ từ hơn mười vạn đường linh văn đi tới nơi này.
Tần Ninh nhìn về phía trước, mỉm cười.
“Bắc Thương cung, xuất thế đi!”
Một tiếng quát vang lên, Tần Ninh hất đại trận trong tay ra.
Oanh...
Trong nháy mắt, toàn bộ thảo nguyên rung động.
Lúc này, ánh sáng bắn ra bốn phía, đại địa run rẩy.
Vô số ảo ảnh bốc lên từ mặt đất.
Từng luồng sáng như ánh mặt trời, chiếu sáng khiến người ta không thể mở nổi hai mắt.
Tần Ninh vung tay lên, ánh sáng bắn nhanh ra.
Oanh...
Tiếng nổ ngày càng vang dội, thảo nguyên lúc này xuất hiện các vết rách.
Một tòa cung điện đột ngột mọc lên từ mặt đất, từ từ bay lên không.
Tiếng ầm ầm ngày một vang lên cao.
Ba người Thạch Cảm Đương, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi lúc này ngây ra như phỗng, nhìn cảnh tượng trước mắt.
Cung điện kia dài rộng hơn vạn mét.
Không ngừng cao lên, chọc đến khoảng không.
Cuối cùng thì ổn định lại.
Cao những mười ngàn thước, đứng vững ở bốn người trước mặt.
Một cây thang trời từ dưới chân kéo dài lên đến thiên cung.
Bốn người lúc này đứng ở dưới thiên cung, nhìn lên đỉnh đầu.
Cung điện che khuất bầu trời, phóng ra uy áp vô tận, tựa hồ muốn giẫm mọi người dưới chân.
Bắc Thương cung!
Đại cung số một của thiên cung Bắc Thương xuất thế!
Tần Ninh nhìn cung điện to như vậy, cười nói: “Bắc Thương Đế Quân ghê thật đấy, đã hẹp hòi rồi nhưng lại xây dựng một
thiên cung Bắc Thương khí thế vô ngần”.
“Khoe mẽ kiểu trẻ con!”
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Thời gian còn đó, từ từ từng cái một là được.Đối với người khác, Tần Ninh sẽ giấu diếm, nhưng với Thạch Cảm Đương, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi và Cốc TânNguyệt, Tần Ninh sẽ không cố gắng giấu diếm, cũng sẽ không một mạch nói ra.“Nhớ kỹ lời nói của ta là được”.Tần Ninh không nói thêm nữa, dẫn ba người bay nhanh cả đoạn đường.Vị trí của Bắc Thương cung sẽ không ngừng biến hóa.Cho nên phải thừa dịp mà đi nhanh.Từ từ, bốn bóng người đi tới một bình nguyên.Khu vực bình nguyên này, dõi mắt ra xa cũng không thấy nơi kết thúc.Mà bốn phía đều là cỏ, cũng không có nơi nào đặc biệt.Tần Ninh đi thẳng lên, kéo đại trận ngưng tụ từ hơn mười vạn đường linh văn đi tới nơi này.Tần Ninh nhìn về phía trước, mỉm cười.“Bắc Thương cung, xuất thế đi!”Một tiếng quát vang lên, Tần Ninh hất đại trận trong tay ra.Oanh...Trong nháy mắt, toàn bộ thảo nguyên rung động.Lúc này, ánh sáng bắn ra bốn phía, đại địa run rẩy.Vô số ảo ảnh bốc lên từ mặt đất.Từng luồng sáng như ánh mặt trời, chiếu sáng khiến người ta không thể mở nổi hai mắt.Tần Ninh vung tay lên, ánh sáng bắn nhanh ra.Oanh...Tiếng nổ ngày càng vang dội, thảo nguyên lúc này xuất hiện các vết rách.Một tòa cung điện đột ngột mọc lên từ mặt đất, từ từ bay lên không.Tiếng ầm ầm ngày một vang lên cao.Ba người Thạch Cảm Đương, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi lúc này ngây ra như phỗng, nhìn cảnh tượng trước mắt.Cung điện kia dài rộng hơn vạn mét.Không ngừng cao lên, chọc đến khoảng không.Cuối cùng thì ổn định lại.Cao những mười ngàn thước, đứng vững ở bốn người trước mặt.Một cây thang trời từ dưới chân kéo dài lên đến thiên cung.Bốn người lúc này đứng ở dưới thiên cung, nhìn lên đỉnh đầu.Cung điện che khuất bầu trời, phóng ra uy áp vô tận, tựa hồ muốn giẫm mọi người dưới chân.Bắc Thương cung!Đại cung số một của thiên cung Bắc Thương xuất thế!Tần Ninh nhìn cung điện to như vậy, cười nói: “Bắc Thương Đế Quân ghê thật đấy, đã hẹp hòi rồi nhưng lại xây dựng mộtthiên cung Bắc Thương khí thế vô ngần”.“Khoe mẽ kiểu trẻ con!”