“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 1884: Bắc Thương cung!  

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… “Chúng ta đi thôi”.Nói xong, Tần Ninh bước chân lên thang trời.Thạch Cảm Đương lúc này chỉ cảm thấy thang trời này và đường Vạn Đạo mà hắn đã đi qua lúc trước giống nhau đến mấy phần.Chỉ có điều bây giờ đi trên cái thang trời này cũng không cảm nhận được như thế.Xem ra chỉ là thang trời thông thường.Mà ở phần cuối của thang, chính là toàn cảnh cung điện.Lần này, không còn là cung điện hư ảo mà là sự tồn tại rõ ràng.Tần Ninh từng bước đi tới.Thạch Cảm Đương nhìn thang trời không thấy điểm cuối, không nhịn được nói: “Sư tôn, sao không bay lên?”“Bắc Thương Đế Quân cũng cần mặt mũi, đây chính là cung điện mà lão ta ở, không đến linh cảnh Niết Bàn mà dám baylên thì khác nào tự sát”.Tần Ninh chầm chậm lo lắng nói: “Một vài cường giả cổ xưa có tính tình cổ quái, tính khí của họ cũng không dễ đoán đến mứcngười thường có để mò mẫm, dò tìm”.Đi lần này tốn mất nửa ngày.Ở trước cung điện, lúc này cửa lớn đóng kín mít.Lúc này, từ trên nhìn xuống, giống như thần tiên đứng ở trên không trung.Rất có cảm giác bễ nghễ thiên hạ.Bao quát chúng sinh.Nhìn cửa lớn đóng chặt kia, Tần Ninh chắp tay nói: “Bắc Thương Đế Quân, cái thế vô song!”Tám chữ to phát ra từ trong miệng Tần Ninh.Đại môn lúc này ầm ầm mở ra.Trong lúc nhất thời, ba người Thạch Cảm Đương chỉ thấy như bị bóp nghẹn lần nữa.Có giống trò đùa quá không vậy?Trước đó từng có một lần, giờ cũng thêm một lần.Bắc Thương Đế Quân tùy ý như thế sao?Tần Ninh cũng không nói nhiều, cất bước đi vào cung điện.Lúc này, đập vào mắt là từng trụ đá sừng sững hai bên, nâng đỡ đại điện.Một con đường nối thẳng vào trong.Nhìn con đường này, Tần Ninh kinh ngạc nói: “Không ngờ rằng nơi này lại vẫn hoàn hảo”.Lúc trước Bắc Thương Đế Quân từng nói, người của Thiên Đế các đã tới đây.Hắn cứ tưởng rằng nơi đây sẽ bị liên lụy mà hư hỏng.Nhưng xem ra người của Thiên Đế các chưa chắc đã tiến vào Bắc Thương cung.Hoặc là người của Thiên Đế các có tới nhưng đã bị thủ đoạn mà Bắc Thương Đế Quân để lại giết chết.Cái này cũng không phải là không thể được.“Viên Viên, Sương Nhi!”

“Chúng ta đi thôi”.

Nói xong, Tần Ninh bước chân lên thang trời.

Thạch Cảm Đương lúc này chỉ cảm thấy thang trời này và đường Vạn Đạo mà hắn đã đi qua lúc trước giống nhau đến mấy phần.

Chỉ có điều bây giờ đi trên cái thang trời này cũng không cảm nhận được như thế.

Xem ra chỉ là thang trời thông thường.

Mà ở phần cuối của thang, chính là toàn cảnh cung điện.

Lần này, không còn là cung điện hư ảo mà là sự tồn tại rõ ràng.

Tần Ninh từng bước đi tới.

Thạch Cảm Đương nhìn thang trời không thấy điểm cuối, không nhịn được nói: “Sư tôn, sao không bay lên?”

“Bắc Thương Đế Quân cũng cần mặt mũi, đây chính là cung điện mà lão ta ở, không đến linh cảnh Niết Bàn mà dám bay

lên thì khác nào tự sát”.

Tần Ninh chầm chậm lo lắng nói: “Một vài cường giả cổ xưa có tính tình cổ quái, tính khí của họ cũng không dễ đoán đến mức

người thường có để mò mẫm, dò tìm”.

Đi lần này tốn mất nửa ngày.

Ở trước cung điện, lúc này cửa lớn đóng kín mít.

Lúc này, từ trên nhìn xuống, giống như thần tiên đứng ở trên không trung.

Rất có cảm giác bễ nghễ thiên hạ.

Bao quát chúng sinh.

Nhìn cửa lớn đóng chặt kia, Tần Ninh chắp tay nói: “Bắc Thương Đế Quân, cái thế vô song!”

Tám chữ to phát ra từ trong miệng Tần Ninh.

Đại môn lúc này ầm ầm mở ra.

Trong lúc nhất thời, ba người Thạch Cảm Đương chỉ thấy như bị bóp nghẹn lần nữa.

Có giống trò đùa quá không vậy?

Trước đó từng có một lần, giờ cũng thêm một lần.

Bắc Thương Đế Quân tùy ý như thế sao?

Tần Ninh cũng không nói nhiều, cất bước đi vào cung điện.

Lúc này, đập vào mắt là từng trụ đá sừng sững hai bên, nâng đỡ đại điện.

Một con đường nối thẳng vào trong.

Nhìn con đường này, Tần Ninh kinh ngạc nói: “Không ngờ rằng nơi này lại vẫn hoàn hảo”.

Lúc trước Bắc Thương Đế Quân từng nói, người của Thiên Đế các đã tới đây.

Hắn cứ tưởng rằng nơi đây sẽ bị liên lụy mà hư hỏng.

Nhưng xem ra người của Thiên Đế các chưa chắc đã tiến vào Bắc Thương cung.

Hoặc là người của Thiên Đế các có tới nhưng đã bị thủ đoạn mà Bắc Thương Đế Quân để lại giết chết.

Cái này cũng không phải là không thể được.

“Viên Viên, Sương Nhi!”

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… “Chúng ta đi thôi”.Nói xong, Tần Ninh bước chân lên thang trời.Thạch Cảm Đương lúc này chỉ cảm thấy thang trời này và đường Vạn Đạo mà hắn đã đi qua lúc trước giống nhau đến mấy phần.Chỉ có điều bây giờ đi trên cái thang trời này cũng không cảm nhận được như thế.Xem ra chỉ là thang trời thông thường.Mà ở phần cuối của thang, chính là toàn cảnh cung điện.Lần này, không còn là cung điện hư ảo mà là sự tồn tại rõ ràng.Tần Ninh từng bước đi tới.Thạch Cảm Đương nhìn thang trời không thấy điểm cuối, không nhịn được nói: “Sư tôn, sao không bay lên?”“Bắc Thương Đế Quân cũng cần mặt mũi, đây chính là cung điện mà lão ta ở, không đến linh cảnh Niết Bàn mà dám baylên thì khác nào tự sát”.Tần Ninh chầm chậm lo lắng nói: “Một vài cường giả cổ xưa có tính tình cổ quái, tính khí của họ cũng không dễ đoán đến mứcngười thường có để mò mẫm, dò tìm”.Đi lần này tốn mất nửa ngày.Ở trước cung điện, lúc này cửa lớn đóng kín mít.Lúc này, từ trên nhìn xuống, giống như thần tiên đứng ở trên không trung.Rất có cảm giác bễ nghễ thiên hạ.Bao quát chúng sinh.Nhìn cửa lớn đóng chặt kia, Tần Ninh chắp tay nói: “Bắc Thương Đế Quân, cái thế vô song!”Tám chữ to phát ra từ trong miệng Tần Ninh.Đại môn lúc này ầm ầm mở ra.Trong lúc nhất thời, ba người Thạch Cảm Đương chỉ thấy như bị bóp nghẹn lần nữa.Có giống trò đùa quá không vậy?Trước đó từng có một lần, giờ cũng thêm một lần.Bắc Thương Đế Quân tùy ý như thế sao?Tần Ninh cũng không nói nhiều, cất bước đi vào cung điện.Lúc này, đập vào mắt là từng trụ đá sừng sững hai bên, nâng đỡ đại điện.Một con đường nối thẳng vào trong.Nhìn con đường này, Tần Ninh kinh ngạc nói: “Không ngờ rằng nơi này lại vẫn hoàn hảo”.Lúc trước Bắc Thương Đế Quân từng nói, người của Thiên Đế các đã tới đây.Hắn cứ tưởng rằng nơi đây sẽ bị liên lụy mà hư hỏng.Nhưng xem ra người của Thiên Đế các chưa chắc đã tiến vào Bắc Thương cung.Hoặc là người của Thiên Đế các có tới nhưng đã bị thủ đoạn mà Bắc Thương Đế Quân để lại giết chết.Cái này cũng không phải là không thể được.“Viên Viên, Sương Nhi!”

Chương 1884: Bắc Thương cung!