“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 1891: Cũng may là giữ lại bên người.  

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Thạch Thịnh Vũ hừ nói: “Lập tức đi liên hệ ba người đó, Thạch gia ta cũng sẽ góp sức!”Lúc này, không chỉ là Thạch Thịnh Vũ, các chủ Thiên Thượng các của đại lục Thiên Nguyệt – Thiên Trường Khiếu lúc này cũng tức giận không ngớt.Hạ Khải Việt - trưởng tộc Hạ gia ở đại lục Cổ Lĩnh cũng vậy.Tức thì, bảy đại lục thứ trung tâm hoàn toàn động thủ, thề phải bắt được Tần Ninh, giết chết hắn một cách thống khoái.Tần Ninh hoàn toàn không biết gì về chuyện này.Trong Bắc Thương cung.Tần Ninh dẫn Thạch Cảm Đương cùng Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi đi tới một tòa cung điện.Ở tòa cung điện này, cửa lớn đóng chặt, dài rộng mười mấy thước, có ánh sáng nhàn nhạt lưu chuyển, cách trở thăm dò linh khí.“Để con, để con!”Thạch Cảm Đương lúc này tích cực đứng lên, đi tới trước cửa lớn, cười hì hí nói: “Bắc Thương Đế Quân, cái thế vô song!”Thạch Cảm Đương nói xong thì nhìn về phía Tần Ninh, cười nói: “Sư tôn là Cửu U Đại Đế, mạnh mẽ hơn Bắc Thương ĐếQuân, sao có thể để sư tôn gọi mãi được?”Diệp Viên Viên cùng Vân Sương Nhi sửng sốt.Nịnh nọt đúng là quá giỏi!“Sư tôn, nếu còn việc này nữa thì cứ giao cho con...”Phanh...“A...”Thạch Cảm Đương còn chưa nói hết, đột nhiên, cửa lớn có một ánh hào quang hội tụ thành quyền ấn, trực tiếp vỗ vào mặtThạch Cảm Đương.Thạch Cảm Đương kêu thảm một tiếng, cả người hoàn toàn bị đánh bay.“Sư tôn...”Chỉ trong chốc lát, Thạch Cảm Đương sưng hết mặt, tập tễnh chạy lại.“Sao lại sai sai nhỉ?”“Đương nhiên là sai rồi!”Tần Ninh cười nói: “Đây là điện Bắc Thương, nơi quan trọng nhất của Bắc Thương lão đầu, ngươi đọc một câu BắcThương Đế Quân cái thế vô song mà đòi mở ra, được chắc?”“...”Diệp Viên Viên cùng Vân Sương Nhi lúc này nhịn không được mà bật cười.Thạch Cảm Đương uất ức.Tần Ninh cũng không nói nhiều, đi tới phía trước.Hai tay đặt trên cửa lớn, Tần Ninh cúi đầu nói nhỏ, sau đó, cửa lớn dần dần mở ra.Một ánh sáng thần thánh xuất hiện từ trong cửa lớn và chiếu sáng.Tần Ninh đẩy cửa ra, cất bước đi vào.Thạch Cảm Đương, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi vội vàng đi theo.

Thạch Thịnh Vũ hừ nói: “Lập tức đi liên hệ ba người đó, Thạch gia ta cũng sẽ góp sức!”

Lúc này, không chỉ là Thạch Thịnh Vũ, các chủ Thiên Thượng các của đại lục Thiên Nguyệt – Thiên Trường Khiếu lúc này cũng tức giận không ngớt.

Hạ Khải Việt - trưởng tộc Hạ gia ở đại lục Cổ Lĩnh cũng vậy.

Tức thì, bảy đại lục thứ trung tâm hoàn toàn động thủ, thề phải bắt được Tần Ninh, giết chết hắn một cách thống khoái.

Tần Ninh hoàn toàn không biết gì về chuyện này.

Trong Bắc Thương cung.

Tần Ninh dẫn Thạch Cảm Đương cùng Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi đi tới một tòa cung điện.

Ở tòa cung điện này, cửa lớn đóng chặt, dài rộng mười mấy thước, có ánh sáng nhàn nhạt lưu chuyển, cách trở thăm dò linh khí.

“Để con, để con!”

Thạch Cảm Đương lúc này tích cực đứng lên, đi tới trước cửa lớn, cười hì hí nói: “Bắc Thương Đế Quân, cái thế vô song!”

Thạch Cảm Đương nói xong thì nhìn về phía Tần Ninh, cười nói: “Sư tôn là Cửu U Đại Đế, mạnh mẽ hơn Bắc Thương Đế

Quân, sao có thể để sư tôn gọi mãi được?”

Diệp Viên Viên cùng Vân Sương Nhi sửng sốt.

Nịnh nọt đúng là quá giỏi!

“Sư tôn, nếu còn việc này nữa thì cứ giao cho con...”

Phanh...

“A...”

Thạch Cảm Đương còn chưa nói hết, đột nhiên, cửa lớn có một ánh hào quang hội tụ thành quyền ấn, trực tiếp vỗ vào mặt

Thạch Cảm Đương.

Thạch Cảm Đương kêu thảm một tiếng, cả người hoàn toàn bị đánh bay.

“Sư tôn...”

Chỉ trong chốc lát, Thạch Cảm Đương sưng hết mặt, tập tễnh chạy lại.

“Sao lại sai sai nhỉ?”

“Đương nhiên là sai rồi!”

Tần Ninh cười nói: “Đây là điện Bắc Thương, nơi quan trọng nhất của Bắc Thương lão đầu, ngươi đọc một câu Bắc

Thương Đế Quân cái thế vô song mà đòi mở ra, được chắc?”

“...”

Diệp Viên Viên cùng Vân Sương Nhi lúc này nhịn không được mà bật cười.

Thạch Cảm Đương uất ức.

Tần Ninh cũng không nói nhiều, đi tới phía trước.

Hai tay đặt trên cửa lớn, Tần Ninh cúi đầu nói nhỏ, sau đó, cửa lớn dần dần mở ra.

Một ánh sáng thần thánh xuất hiện từ trong cửa lớn và chiếu sáng.

Tần Ninh đẩy cửa ra, cất bước đi vào.

Thạch Cảm Đương, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi vội vàng đi theo.

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Thạch Thịnh Vũ hừ nói: “Lập tức đi liên hệ ba người đó, Thạch gia ta cũng sẽ góp sức!”Lúc này, không chỉ là Thạch Thịnh Vũ, các chủ Thiên Thượng các của đại lục Thiên Nguyệt – Thiên Trường Khiếu lúc này cũng tức giận không ngớt.Hạ Khải Việt - trưởng tộc Hạ gia ở đại lục Cổ Lĩnh cũng vậy.Tức thì, bảy đại lục thứ trung tâm hoàn toàn động thủ, thề phải bắt được Tần Ninh, giết chết hắn một cách thống khoái.Tần Ninh hoàn toàn không biết gì về chuyện này.Trong Bắc Thương cung.Tần Ninh dẫn Thạch Cảm Đương cùng Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi đi tới một tòa cung điện.Ở tòa cung điện này, cửa lớn đóng chặt, dài rộng mười mấy thước, có ánh sáng nhàn nhạt lưu chuyển, cách trở thăm dò linh khí.“Để con, để con!”Thạch Cảm Đương lúc này tích cực đứng lên, đi tới trước cửa lớn, cười hì hí nói: “Bắc Thương Đế Quân, cái thế vô song!”Thạch Cảm Đương nói xong thì nhìn về phía Tần Ninh, cười nói: “Sư tôn là Cửu U Đại Đế, mạnh mẽ hơn Bắc Thương ĐếQuân, sao có thể để sư tôn gọi mãi được?”Diệp Viên Viên cùng Vân Sương Nhi sửng sốt.Nịnh nọt đúng là quá giỏi!“Sư tôn, nếu còn việc này nữa thì cứ giao cho con...”Phanh...“A...”Thạch Cảm Đương còn chưa nói hết, đột nhiên, cửa lớn có một ánh hào quang hội tụ thành quyền ấn, trực tiếp vỗ vào mặtThạch Cảm Đương.Thạch Cảm Đương kêu thảm một tiếng, cả người hoàn toàn bị đánh bay.“Sư tôn...”Chỉ trong chốc lát, Thạch Cảm Đương sưng hết mặt, tập tễnh chạy lại.“Sao lại sai sai nhỉ?”“Đương nhiên là sai rồi!”Tần Ninh cười nói: “Đây là điện Bắc Thương, nơi quan trọng nhất của Bắc Thương lão đầu, ngươi đọc một câu BắcThương Đế Quân cái thế vô song mà đòi mở ra, được chắc?”“...”Diệp Viên Viên cùng Vân Sương Nhi lúc này nhịn không được mà bật cười.Thạch Cảm Đương uất ức.Tần Ninh cũng không nói nhiều, đi tới phía trước.Hai tay đặt trên cửa lớn, Tần Ninh cúi đầu nói nhỏ, sau đó, cửa lớn dần dần mở ra.Một ánh sáng thần thánh xuất hiện từ trong cửa lớn và chiếu sáng.Tần Ninh đẩy cửa ra, cất bước đi vào.Thạch Cảm Đương, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi vội vàng đi theo.

Chương 1891: Cũng may là giữ lại bên người.