“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 1893: “Vậy cũng đơn giản!”  

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Thạch Cảm Đương không có hỏi nhiều, ánh mắt sáng lên.Tần Ninh cười cười, bàn tay nhẹ nhàng xoa lên bàn ngọc.Sau một khắc, một giọt máu tươi chảy ra.Bàn ngọc kia bỗng vỡ vụn, vàng Thánh Nhũ, trong nháy mắt hóa thành một vệt sáng vàng.“Muốn chạy?”Tần Ninh giễu cợt một tiếng, bàn tay nắm chặt.Tiếng điện đùng đùng vang lên.Vàng Thánh Nhũ vào lúc này co đầu rút cổ, không dám phát ra một cử động nhỏ nào.Tần Ninh mạ vàng ra, ý bảo Thạch Cảm Đương giao ra búa Khai Linh và rìu Trảm Thần.Búa rìu đều có tay cầm rất dài, đứng sững ở trước người Thạch Cảm Đương, cao gần hai mét, không hề hợp rơ với bộ dáng thiếu niên của Thạch Cảm Đương chút nào.Tần Ninh hai tay nắm vàng Thánh Nhũ, vuốt ve búa Khai Linh và rìu Trảm Thần.Ngay sau đó, hai món chí bảo như được mạ vàng, bắn ánh sáng ra bốn phía.Vàng Thánh Nhũ cứ như vậy dung hợp vào.Thấy vậy, Thạch Cảm Đương nôn nóng tiếp nhận búa Khai Linh và rìu Trảm Thần, sau đó sắc mặt mừng như điên.“Cảm ơn sư tôn!”Thạch Cảm Đương có thể rõ ràng cảm giác được hai món binh khí tiện tay lúc này trở nên hoàn toàn khác biệt.“Viên Viên, cô muốn cái gì?”“Kiếm!” Diệp Viên Viên từ từ nói: “Công tử nói ta hiện tại thích hợp dùng kiếm, công tử chọn cho ta một thanh đi!”“Kiếm...”Tần Ninh từ từ nói: “Cô và Sương Nhi đều thích hợp luyện kiếm, vừa vặn thì Bắc Thương Đế Quân có hai thanh trường kiếm là huyền khí Tạo Hóa”.Tần Ninh vừa nói vừa đi tới hai trụ đá khác.Bên trên trụ đá có hai thanh trường kiếm, thoạt nhìn khá là khác biệt.Một thanh trường kiếm, chuôi kiếm nạm một viên châu báu có màu băng lam.Mà một thanh còn lại thì có khắc một đám mây thanh tú.“Kiếm Bắc Thương Huyền!”“Kiếm Bắc Vân Tiêu!”Tần Ninh nhìn hai thanh trường kiếm, nói: “Viên Viên dùng kiếm Bắc Thương Huyền, Sương Nhi dùng kiếm Bắc Vân Tiêu”.“Viên Viên, nếu cô dùng kiếm, thích hợp với kiếm thuật mạnh mẽ, xuất kiếm nhanh - chuẩn - ác, đối với kẻ địch thì không được phép nhẹ dạ”.“Sương Nhi, đường kiếm của cô là nhu hòa”.“Thế nhân thường nói lấy nhu khắc cương, lấy cương trị nhu!”“Giữa cương với nhu, cực cương và cực nhu đều là uy mãnh tuyệt đỉnh”.Tần Ninh tạm thời dặn dò hai cô gái vài câu, giúp hai cô gái cân nhắc cẩn thận, còn tập kiếm pháp thì để sau này tính.Ba món chí bảo, lúc này chọn hoàn tất.

Thạch Cảm Đương không có hỏi nhiều, ánh mắt sáng lên.

Tần Ninh cười cười, bàn tay nhẹ nhàng xoa lên bàn ngọc.

Sau một khắc, một giọt máu tươi chảy ra.

Bàn ngọc kia bỗng vỡ vụn, vàng Thánh Nhũ, trong nháy mắt hóa thành một vệt sáng vàng.

“Muốn chạy?”

Tần Ninh giễu cợt một tiếng, bàn tay nắm chặt.

Tiếng điện đùng đùng vang lên.

Vàng Thánh Nhũ vào lúc này co đầu rút cổ, không dám phát ra một cử động nhỏ nào.

Tần Ninh mạ vàng ra, ý bảo Thạch Cảm Đương giao ra búa Khai Linh và rìu Trảm Thần.

Búa rìu đều có tay cầm rất dài, đứng sững ở trước người Thạch Cảm Đương, cao gần hai mét, không hề hợp rơ với bộ dáng thiếu niên của Thạch Cảm Đương chút nào.

Tần Ninh hai tay nắm vàng Thánh Nhũ, vuốt ve búa Khai Linh và rìu Trảm Thần.

Ngay sau đó, hai món chí bảo như được mạ vàng, bắn ánh sáng ra bốn phía.

Vàng Thánh Nhũ cứ như vậy dung hợp vào.

Thấy vậy, Thạch Cảm Đương nôn nóng tiếp nhận búa Khai Linh và rìu Trảm Thần, sau đó sắc mặt mừng như điên.

“Cảm ơn sư tôn!”

Thạch Cảm Đương có thể rõ ràng cảm giác được hai món binh khí tiện tay lúc này trở nên hoàn toàn khác biệt.

“Viên Viên, cô muốn cái gì?”

“Kiếm!” Diệp Viên Viên từ từ nói: “Công tử nói ta hiện tại thích hợp dùng kiếm, công tử chọn cho ta một thanh đi!”

“Kiếm...”

Tần Ninh từ từ nói: “Cô và Sương Nhi đều thích hợp luyện kiếm, vừa vặn thì Bắc Thương Đế Quân có hai thanh trường kiếm là huyền khí Tạo Hóa”.

Tần Ninh vừa nói vừa đi tới hai trụ đá khác.

Bên trên trụ đá có hai thanh trường kiếm, thoạt nhìn khá là khác biệt.

Một thanh trường kiếm, chuôi kiếm nạm một viên châu báu có màu băng lam.

Mà một thanh còn lại thì có khắc một đám mây thanh tú.

“Kiếm Bắc Thương Huyền!”

“Kiếm Bắc Vân Tiêu!”

Tần Ninh nhìn hai thanh trường kiếm, nói: “Viên Viên dùng kiếm Bắc Thương Huyền, Sương Nhi dùng kiếm Bắc Vân Tiêu”.

“Viên Viên, nếu cô dùng kiếm, thích hợp với kiếm thuật mạnh mẽ, xuất kiếm nhanh - chuẩn - ác, đối với kẻ địch thì không được phép nhẹ dạ”.

“Sương Nhi, đường kiếm của cô là nhu hòa”.

“Thế nhân thường nói lấy nhu khắc cương, lấy cương trị nhu!”

“Giữa cương với nhu, cực cương và cực nhu đều là uy mãnh tuyệt đỉnh”.

Tần Ninh tạm thời dặn dò hai cô gái vài câu, giúp hai cô gái cân nhắc cẩn thận, còn tập kiếm pháp thì để sau này tính.

Ba món chí bảo, lúc này chọn hoàn tất.

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Thạch Cảm Đương không có hỏi nhiều, ánh mắt sáng lên.Tần Ninh cười cười, bàn tay nhẹ nhàng xoa lên bàn ngọc.Sau một khắc, một giọt máu tươi chảy ra.Bàn ngọc kia bỗng vỡ vụn, vàng Thánh Nhũ, trong nháy mắt hóa thành một vệt sáng vàng.“Muốn chạy?”Tần Ninh giễu cợt một tiếng, bàn tay nắm chặt.Tiếng điện đùng đùng vang lên.Vàng Thánh Nhũ vào lúc này co đầu rút cổ, không dám phát ra một cử động nhỏ nào.Tần Ninh mạ vàng ra, ý bảo Thạch Cảm Đương giao ra búa Khai Linh và rìu Trảm Thần.Búa rìu đều có tay cầm rất dài, đứng sững ở trước người Thạch Cảm Đương, cao gần hai mét, không hề hợp rơ với bộ dáng thiếu niên của Thạch Cảm Đương chút nào.Tần Ninh hai tay nắm vàng Thánh Nhũ, vuốt ve búa Khai Linh và rìu Trảm Thần.Ngay sau đó, hai món chí bảo như được mạ vàng, bắn ánh sáng ra bốn phía.Vàng Thánh Nhũ cứ như vậy dung hợp vào.Thấy vậy, Thạch Cảm Đương nôn nóng tiếp nhận búa Khai Linh và rìu Trảm Thần, sau đó sắc mặt mừng như điên.“Cảm ơn sư tôn!”Thạch Cảm Đương có thể rõ ràng cảm giác được hai món binh khí tiện tay lúc này trở nên hoàn toàn khác biệt.“Viên Viên, cô muốn cái gì?”“Kiếm!” Diệp Viên Viên từ từ nói: “Công tử nói ta hiện tại thích hợp dùng kiếm, công tử chọn cho ta một thanh đi!”“Kiếm...”Tần Ninh từ từ nói: “Cô và Sương Nhi đều thích hợp luyện kiếm, vừa vặn thì Bắc Thương Đế Quân có hai thanh trường kiếm là huyền khí Tạo Hóa”.Tần Ninh vừa nói vừa đi tới hai trụ đá khác.Bên trên trụ đá có hai thanh trường kiếm, thoạt nhìn khá là khác biệt.Một thanh trường kiếm, chuôi kiếm nạm một viên châu báu có màu băng lam.Mà một thanh còn lại thì có khắc một đám mây thanh tú.“Kiếm Bắc Thương Huyền!”“Kiếm Bắc Vân Tiêu!”Tần Ninh nhìn hai thanh trường kiếm, nói: “Viên Viên dùng kiếm Bắc Thương Huyền, Sương Nhi dùng kiếm Bắc Vân Tiêu”.“Viên Viên, nếu cô dùng kiếm, thích hợp với kiếm thuật mạnh mẽ, xuất kiếm nhanh - chuẩn - ác, đối với kẻ địch thì không được phép nhẹ dạ”.“Sương Nhi, đường kiếm của cô là nhu hòa”.“Thế nhân thường nói lấy nhu khắc cương, lấy cương trị nhu!”“Giữa cương với nhu, cực cương và cực nhu đều là uy mãnh tuyệt đỉnh”.Tần Ninh tạm thời dặn dò hai cô gái vài câu, giúp hai cô gái cân nhắc cẩn thận, còn tập kiếm pháp thì để sau này tính.Ba món chí bảo, lúc này chọn hoàn tất.

Chương 1893: “Vậy cũng đơn giản!”