“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 2123: "Ngươi có thể phá vỡ trận pháp này sao?"
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Nó đột nhiên có hơi hối hận.Hối hận vì gọi Tần Ninh xuống.Chín vạn năm trước cũng có một người định xuyên qua thông đạo.Nhưng mà người kia khiến nó cảm thấy nguy hiểm.Cho nên nó đẩy người đó ra khỏi vết nứt không gian.Nhưng thật không ngờ, chín vạn năm sau người đến chỗ này dường như còn khó chơi hơn cả người trước đó nữa.Sớm biết như vậy thì...Trong lòng Bản Nguyên có chút không cam lòng.Tần Ninh bây giờ không ngừng ngưng tụ xuất ra từng đường huyền văn, leo lên bên trên dây xích sắt.Bên trên tế đàn, tia sáng bắn ra bốn phía.Từ từ, sợi xích sắt đung đua, phát ra tiếng leng keng.Cùng lúc đó, ở một đại lục cách xa một trăm triệu vạn dặm trong thế giới trung tâm lòng đất.Cửu tế tự sắc mặt trắng bệch."Đáng giận!"Cửu tế tự mắng to một tiếng, gầm thét lên: "Đại lục Bản Nguyên bị tên tiểu tử kia phát hiện ra rồi, đáng giận... bản tế tự đích thân tìm cách... mười mấy vạn năm rồi!"Cửu tế tự rất tức giận.Trù tính mười mấy vạn năm để có được đại lục Bản Nguyên của Cửu U đại lục.Mà bây giờ, quả của mình lại bị người ta hái mất!Sao có thể không tức giận cho được?Cùng lúc đó, Tần Ninh từ từ chuyển động.Két...Một sợi xích sắt rơi xuống khỏi tế đàn.Ngay sau đó, sợi thứ hai...Sợi thứ ba...Một sợi lại một sợi xích sắt rơi xuống...Thời gian chậm rãi trôi qua, chín sợi xích sắt hoàn toàn đứt gãy.Ánh sáng bản nguyên dần dần tiêu tan.Cuối cùng phô bày ra bộ dạng Bản Nguyên.Giống như một hạt giống lớn bằng ngón tay cái, mang theo màu xanh nhàn nhạt."Được giải thoát rồi..."Bản Nguyên bây giờ lộ ra vẻ hưng phấn không thôi.Bay lượn ở giữa không trung, Bản Nguyên bây giờ đã khôi phục sự tự do, mừng rỡ không diễn tả được bằng lời."Đi theo ta đi".Tần Ninh bây giờ đưa tay ra, mở miệng nói."Ta không muốn theo ngươi rời đi".
Nó đột nhiên có hơi hối hận.
Hối hận vì gọi Tần Ninh xuống.
Chín vạn năm trước cũng có một người định xuyên qua thông đạo.
Nhưng mà người kia khiến nó cảm thấy nguy hiểm.
Cho nên nó đẩy người đó ra khỏi vết nứt không gian.
Nhưng thật không ngờ, chín vạn năm sau người đến chỗ này dường như còn khó chơi hơn cả người trước đó nữa.
Sớm biết như vậy thì...
Trong lòng Bản Nguyên có chút không cam lòng.
Tần Ninh bây giờ không ngừng ngưng tụ xuất ra từng đường huyền văn, leo lên bên trên dây xích sắt.
Bên trên tế đàn, tia sáng bắn ra bốn phía.
Từ từ, sợi xích sắt đung đua, phát ra tiếng leng keng.
Cùng lúc đó, ở một đại lục cách xa một trăm triệu vạn dặm trong thế giới trung tâm lòng đất.
Cửu tế tự sắc mặt trắng bệch.
"Đáng giận!"
Cửu tế tự mắng to một tiếng, gầm thét lên: "Đại lục Bản Nguyên bị tên tiểu tử kia phát hiện ra rồi, đáng giận... bản tế tự đích thân tìm cách... mười mấy vạn năm rồi!"
Cửu tế tự rất tức giận.
Trù tính mười mấy vạn năm để có được đại lục Bản Nguyên của Cửu U đại lục.
Mà bây giờ, quả của mình lại bị người ta hái mất!
Sao có thể không tức giận cho được?
Cùng lúc đó, Tần Ninh từ từ chuyển động.
Két...
Một sợi xích sắt rơi xuống khỏi tế đàn.
Ngay sau đó, sợi thứ hai...
Sợi thứ ba...
Một sợi lại một sợi xích sắt rơi xuống...
Thời gian chậm rãi trôi qua, chín sợi xích sắt hoàn toàn đứt gãy.
Ánh sáng bản nguyên dần dần tiêu tan.
Cuối cùng phô bày ra bộ dạng Bản Nguyên.
Giống như một hạt giống lớn bằng ngón tay cái, mang theo màu xanh nhàn nhạt.
"Được giải thoát rồi..."
Bản Nguyên bây giờ lộ ra vẻ hưng phấn không thôi.
Bay lượn ở giữa không trung, Bản Nguyên bây giờ đã khôi phục sự tự do, mừng rỡ không diễn tả được bằng lời.
"Đi theo ta đi".
Tần Ninh bây giờ đưa tay ra, mở miệng nói.
"Ta không muốn theo ngươi rời đi".
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Nó đột nhiên có hơi hối hận.Hối hận vì gọi Tần Ninh xuống.Chín vạn năm trước cũng có một người định xuyên qua thông đạo.Nhưng mà người kia khiến nó cảm thấy nguy hiểm.Cho nên nó đẩy người đó ra khỏi vết nứt không gian.Nhưng thật không ngờ, chín vạn năm sau người đến chỗ này dường như còn khó chơi hơn cả người trước đó nữa.Sớm biết như vậy thì...Trong lòng Bản Nguyên có chút không cam lòng.Tần Ninh bây giờ không ngừng ngưng tụ xuất ra từng đường huyền văn, leo lên bên trên dây xích sắt.Bên trên tế đàn, tia sáng bắn ra bốn phía.Từ từ, sợi xích sắt đung đua, phát ra tiếng leng keng.Cùng lúc đó, ở một đại lục cách xa một trăm triệu vạn dặm trong thế giới trung tâm lòng đất.Cửu tế tự sắc mặt trắng bệch."Đáng giận!"Cửu tế tự mắng to một tiếng, gầm thét lên: "Đại lục Bản Nguyên bị tên tiểu tử kia phát hiện ra rồi, đáng giận... bản tế tự đích thân tìm cách... mười mấy vạn năm rồi!"Cửu tế tự rất tức giận.Trù tính mười mấy vạn năm để có được đại lục Bản Nguyên của Cửu U đại lục.Mà bây giờ, quả của mình lại bị người ta hái mất!Sao có thể không tức giận cho được?Cùng lúc đó, Tần Ninh từ từ chuyển động.Két...Một sợi xích sắt rơi xuống khỏi tế đàn.Ngay sau đó, sợi thứ hai...Sợi thứ ba...Một sợi lại một sợi xích sắt rơi xuống...Thời gian chậm rãi trôi qua, chín sợi xích sắt hoàn toàn đứt gãy.Ánh sáng bản nguyên dần dần tiêu tan.Cuối cùng phô bày ra bộ dạng Bản Nguyên.Giống như một hạt giống lớn bằng ngón tay cái, mang theo màu xanh nhàn nhạt."Được giải thoát rồi..."Bản Nguyên bây giờ lộ ra vẻ hưng phấn không thôi.Bay lượn ở giữa không trung, Bản Nguyên bây giờ đã khôi phục sự tự do, mừng rỡ không diễn tả được bằng lời."Đi theo ta đi".Tần Ninh bây giờ đưa tay ra, mở miệng nói."Ta không muốn theo ngươi rời đi".