“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 2124: "Ta không muốn theo ngươi rời đi".
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… "Ta biết", Tần Ninh nói: "Nếu không phải thế thì ta cũng lười chẳng buồn liếc mắt nhìn ngươi"."Một đại lục Bản Nguyên làm người hầu cho ta cũng có thể thay đổi vận khí của ta!""Đồng thời, ngươi đi theo ta thì khí vận của Cửu U đại lục cũng sẽ không bị suy yếu!"Bản Nguyên nói tiếp: "Xin lỗi, e rằng ta phải nuốt lời rồi"."Ta vốn tự do tự tại, ngươi giam cầm ta nhất định ngươi sẽ bị trời phạt!""Trời phạt?"Tần Ninh lắc đầu, nói: "Ngươi yên tâm, trời này vẫn không trách phạt được ta đâu".Bản Nguyên kinh ngạc nhìn Tần Ninh.Kẻ này mở miệng thật sự đúng là cuồng ngạo."Đi theo ta đi!"Tần Ninh nói tiếp: "Ngươi sẽ có được sức mạnh bản nguyên còn lớn hơn bây giờ nhiều"."Không!", Bản Nguyên bây giờ trả lời: "E rằng ta phải nuốt lời rồi!""Tại sao cứ nhất định phải làm thế chứ?", Tần Ninh không khỏi nhíu mày.Bản Nguyên tiếp tục nói: "Ngươi không hiểu ta, ngươi không thể nào điều khiển ta được"."Trong trời đất này không có thứ gì mà Tần Ninh ta không nắm được trong tay cả".Nghe thấy lời này, Bản Nguyên chỉ cười."Bây giờ ta đã khôi phục được tự do, ngươi không ép buộc được ta đâu, người trẻ tuổi, tóm lại vẫn phải cảm ơn ngươi, tạm biệt!"Bản Nguyên Cửu U nói rồi hoá thanh một tia sáng, muốn rời khỏi chỗ này."Hà tất phải thế?"Tần Ninh bây giờ đứng tại chỗ nhưng không hành động.Bản Nguyên bây giờ đã khôi phục tự do, lao đi vun vút, muốn rời khỏi cái hố sâu này.Đây là chỗ bảo mệnh cuối cùng mà nó để lại cho bản thân.Thế nhưng lại chẳng khác gì một cái lồng giam.Nó ở chỗ này đã mười mấy vạn năm rồi.Quá cô đơn!Nhưng không sao, bây giờ nó đã khôi phục được tự do rồi.Nhìn thấy đỉnh hố sâu hiện ra, Bản Nguyên bây giờ mừng rỡ không thôi.Rầm rầm...Chỉ là, trong nháy mắt Bản Nguyên sắp rời khỏi chỗ này...Đột nhiên, từng sợi xích sắt bên trong nham thạch giống như tia chớp xé rách bầu trời đêm leo vọt lên cao với tốc độ cực kỳ nhanh.Chín sợi xích sắt trong nháy mắt trói chặt Bản Nguyên kéo trở lại trung tâm lòng đất.Dưới đáy hố sâu, bên trên tế đài, Tần Ninh vẫn đứng vững chắp tay ở đó.Sợi xích sắt lại trói chặt Bản Nguyên lại.Dường như tất cả vẫn giống như khi Tần Ninh vừa mới đến, không có gì thay đổi.
"Ta biết", Tần Ninh nói: "Nếu không phải thế thì ta cũng lười chẳng buồn liếc mắt nhìn ngươi".
"Một đại lục Bản Nguyên làm người hầu cho ta cũng có thể thay đổi vận khí của ta!"
"Đồng thời, ngươi đi theo ta thì khí vận của Cửu U đại lục cũng sẽ không bị suy yếu!"
Bản Nguyên nói tiếp: "Xin lỗi, e rằng ta phải nuốt lời rồi".
"Ta vốn tự do tự tại, ngươi giam cầm ta nhất định ngươi sẽ bị trời phạt!"
"Trời phạt?"
Tần Ninh lắc đầu, nói: "Ngươi yên tâm, trời này vẫn không trách phạt được ta đâu".
Bản Nguyên kinh ngạc nhìn Tần Ninh.
Kẻ này mở miệng thật sự đúng là cuồng ngạo.
"Đi theo ta đi!"
Tần Ninh nói tiếp: "Ngươi sẽ có được sức mạnh bản nguyên còn lớn hơn bây giờ nhiều".
"Không!", Bản Nguyên bây giờ trả lời: "E rằng ta phải nuốt lời rồi!"
"Tại sao cứ nhất định phải làm thế chứ?", Tần Ninh không khỏi nhíu mày.
Bản Nguyên tiếp tục nói: "Ngươi không hiểu ta, ngươi không thể nào điều khiển ta được".
"Trong trời đất này không có thứ gì mà Tần Ninh ta không nắm được trong tay cả".
Nghe thấy lời này, Bản Nguyên chỉ cười.
"Bây giờ ta đã khôi phục được tự do, ngươi không ép buộc được ta đâu, người trẻ tuổi, tóm lại vẫn phải cảm ơn ngươi, tạm biệt!"
Bản Nguyên Cửu U nói rồi hoá thanh một tia sáng, muốn rời khỏi chỗ này.
"Hà tất phải thế?"
Tần Ninh bây giờ đứng tại chỗ nhưng không hành động.
Bản Nguyên bây giờ đã khôi phục tự do, lao đi vun vút, muốn rời khỏi cái hố sâu này.
Đây là chỗ bảo mệnh cuối cùng mà nó để lại cho bản thân.
Thế nhưng lại chẳng khác gì một cái lồng giam.
Nó ở chỗ này đã mười mấy vạn năm rồi.
Quá cô đơn!
Nhưng không sao, bây giờ nó đã khôi phục được tự do rồi.
Nhìn thấy đỉnh hố sâu hiện ra, Bản Nguyên bây giờ mừng rỡ không thôi.
Rầm rầm...
Chỉ là, trong nháy mắt Bản Nguyên sắp rời khỏi chỗ này...
Đột nhiên, từng sợi xích sắt bên trong nham thạch giống như tia chớp xé rách bầu trời đêm leo vọt lên cao với tốc độ cực kỳ nhanh.
Chín sợi xích sắt trong nháy mắt trói chặt Bản Nguyên kéo trở lại trung tâm lòng đất.
Dưới đáy hố sâu, bên trên tế đài, Tần Ninh vẫn đứng vững chắp tay ở đó.
Sợi xích sắt lại trói chặt Bản Nguyên lại.
Dường như tất cả vẫn giống như khi Tần Ninh vừa mới đến, không có gì thay đổi.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… "Ta biết", Tần Ninh nói: "Nếu không phải thế thì ta cũng lười chẳng buồn liếc mắt nhìn ngươi"."Một đại lục Bản Nguyên làm người hầu cho ta cũng có thể thay đổi vận khí của ta!""Đồng thời, ngươi đi theo ta thì khí vận của Cửu U đại lục cũng sẽ không bị suy yếu!"Bản Nguyên nói tiếp: "Xin lỗi, e rằng ta phải nuốt lời rồi"."Ta vốn tự do tự tại, ngươi giam cầm ta nhất định ngươi sẽ bị trời phạt!""Trời phạt?"Tần Ninh lắc đầu, nói: "Ngươi yên tâm, trời này vẫn không trách phạt được ta đâu".Bản Nguyên kinh ngạc nhìn Tần Ninh.Kẻ này mở miệng thật sự đúng là cuồng ngạo."Đi theo ta đi!"Tần Ninh nói tiếp: "Ngươi sẽ có được sức mạnh bản nguyên còn lớn hơn bây giờ nhiều"."Không!", Bản Nguyên bây giờ trả lời: "E rằng ta phải nuốt lời rồi!""Tại sao cứ nhất định phải làm thế chứ?", Tần Ninh không khỏi nhíu mày.Bản Nguyên tiếp tục nói: "Ngươi không hiểu ta, ngươi không thể nào điều khiển ta được"."Trong trời đất này không có thứ gì mà Tần Ninh ta không nắm được trong tay cả".Nghe thấy lời này, Bản Nguyên chỉ cười."Bây giờ ta đã khôi phục được tự do, ngươi không ép buộc được ta đâu, người trẻ tuổi, tóm lại vẫn phải cảm ơn ngươi, tạm biệt!"Bản Nguyên Cửu U nói rồi hoá thanh một tia sáng, muốn rời khỏi chỗ này."Hà tất phải thế?"Tần Ninh bây giờ đứng tại chỗ nhưng không hành động.Bản Nguyên bây giờ đã khôi phục tự do, lao đi vun vút, muốn rời khỏi cái hố sâu này.Đây là chỗ bảo mệnh cuối cùng mà nó để lại cho bản thân.Thế nhưng lại chẳng khác gì một cái lồng giam.Nó ở chỗ này đã mười mấy vạn năm rồi.Quá cô đơn!Nhưng không sao, bây giờ nó đã khôi phục được tự do rồi.Nhìn thấy đỉnh hố sâu hiện ra, Bản Nguyên bây giờ mừng rỡ không thôi.Rầm rầm...Chỉ là, trong nháy mắt Bản Nguyên sắp rời khỏi chỗ này...Đột nhiên, từng sợi xích sắt bên trong nham thạch giống như tia chớp xé rách bầu trời đêm leo vọt lên cao với tốc độ cực kỳ nhanh.Chín sợi xích sắt trong nháy mắt trói chặt Bản Nguyên kéo trở lại trung tâm lòng đất.Dưới đáy hố sâu, bên trên tế đài, Tần Ninh vẫn đứng vững chắp tay ở đó.Sợi xích sắt lại trói chặt Bản Nguyên lại.Dường như tất cả vẫn giống như khi Tần Ninh vừa mới đến, không có gì thay đổi.