“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 2178: Cái tên này là ngu thật hay giả ngu đây?  

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Lời này vừa nói ra, Hà Ngọc Kiệt khuôn mặt xanh mét.Cái tên này mắng bọn họ là súc sinh.“Nhóc con, ngươi biết rồi thì nên ngoan ngoãn giao ra quả Nguyệt Phượng thì hơn”.“Có gan muốn thì tới mà bắt!”“Ngông cuồng!”Hà Ngọc Kiệt sải bước ra, khí tức cả người trên xuống tỏa ra.Niết Bàn nhất trọng!Hà Ngọc Kiệt hai tay liên tục hội tụ linh khí, vung ra một chưởng.Phanh...Tiếng nổ tung vang lên.Một dấu bàn tay trong nháy mắt tấn công Tần Ninh cùng Lý Nhàn Ngư.“Tránh xa một chút!”“Vâng!”Lý Nhàn Ngư không nói hai lời, co chân chạy.Tần Ninh nắm chặt tay, lúc buông ra thì có một hình bán nguyệt màu xanh lơ lửng ở lòng bàn tay.Nhất tuyệt Bán Nguyệt Trảm.Một tay vung ra, mặt trăng băng lam trực tiếp bắn ra ngoài.Hà Ngọc Kiệt mặt không đổi sắc, thân ảnh tuôn ra.Một tiếng “ầm” vang lên, công kích hai người đụng nhau, băng nguyệt vào thời khắc này bắn ra, không chịu bất kỳ ảnh hưởng gì.Tần Ninh lúc này cũng phi lên.“Nguy hiểm!”Thiết Hung cảm giác được công kích của Tần Ninh bá đạo khác thường.Nói xong, bóng dáng Thiết Hung lóe lên, tuôn ra một quyền.Đùng...Tiếng trầm thấp vang lên.Thiết Hung tái mặt, rút lui.Thật mạnh!Lúc này, ông ta cảm giác được trình độ của Tần Ninh nằm ở Niết Bàn nhất trọng.Nhưng linh khí trong cơ thể lại không ngừng, vượt qua ông ta.Tên nhóc này không thích hợp.“Thiết Ha, cùng nhau tiến lên!”“Ừ!”Đồng thời, bên trong nhóm mười mấy người của Tứ Tượng môn lại xuất hiện một người đàn ông vóc người khôi ngô.Niết Bàn nhị trọng!Hà Ngọc Kiệt lúc này thở hồng hộc.Vừa rồi nếu Thiết Hung không ra tay, hắn ta không chết thì cũng phải trọng thương.

Lời này vừa nói ra, Hà Ngọc Kiệt khuôn mặt xanh mét.

Cái tên này mắng bọn họ là súc sinh.

“Nhóc con, ngươi biết rồi thì nên ngoan ngoãn giao ra quả Nguyệt Phượng thì hơn”.

“Có gan muốn thì tới mà bắt!”

“Ngông cuồng!”

Hà Ngọc Kiệt sải bước ra, khí tức cả người trên xuống tỏa ra.

Niết Bàn nhất trọng!

Hà Ngọc Kiệt hai tay liên tục hội tụ linh khí, vung ra một chưởng.

Phanh...

Tiếng nổ tung vang lên.

Một dấu bàn tay trong nháy mắt tấn công Tần Ninh cùng Lý Nhàn Ngư.

“Tránh xa một chút!”

“Vâng!”

Lý Nhàn Ngư không nói hai lời, co chân chạy.

Tần Ninh nắm chặt tay, lúc buông ra thì có một hình bán nguyệt màu xanh lơ lửng ở lòng bàn tay.

Nhất tuyệt Bán Nguyệt Trảm.

Một tay vung ra, mặt trăng băng lam trực tiếp bắn ra ngoài.

Hà Ngọc Kiệt mặt không đổi sắc, thân ảnh tuôn ra.

Một tiếng “ầm” vang lên, công kích hai người đụng nhau, băng nguyệt vào thời khắc này bắn ra, không chịu bất kỳ ảnh hưởng gì.

Tần Ninh lúc này cũng phi lên.

“Nguy hiểm!”

Thiết Hung cảm giác được công kích của Tần Ninh bá đạo khác thường.

Nói xong, bóng dáng Thiết Hung lóe lên, tuôn ra một quyền.

Đùng...

Tiếng trầm thấp vang lên.

Thiết Hung tái mặt, rút lui.

Thật mạnh!

Lúc này, ông ta cảm giác được trình độ của Tần Ninh nằm ở Niết Bàn nhất trọng.

Nhưng linh khí trong cơ thể lại không ngừng, vượt qua ông ta.

Tên nhóc này không thích hợp.

“Thiết Ha, cùng nhau tiến lên!”

“Ừ!”

Đồng thời, bên trong nhóm mười mấy người của Tứ Tượng môn lại xuất hiện một người đàn ông vóc người khôi ngô.

Niết Bàn nhị trọng!

Hà Ngọc Kiệt lúc này thở hồng hộc.

Vừa rồi nếu Thiết Hung không ra tay, hắn ta không chết thì cũng phải trọng thương.

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Lời này vừa nói ra, Hà Ngọc Kiệt khuôn mặt xanh mét.Cái tên này mắng bọn họ là súc sinh.“Nhóc con, ngươi biết rồi thì nên ngoan ngoãn giao ra quả Nguyệt Phượng thì hơn”.“Có gan muốn thì tới mà bắt!”“Ngông cuồng!”Hà Ngọc Kiệt sải bước ra, khí tức cả người trên xuống tỏa ra.Niết Bàn nhất trọng!Hà Ngọc Kiệt hai tay liên tục hội tụ linh khí, vung ra một chưởng.Phanh...Tiếng nổ tung vang lên.Một dấu bàn tay trong nháy mắt tấn công Tần Ninh cùng Lý Nhàn Ngư.“Tránh xa một chút!”“Vâng!”Lý Nhàn Ngư không nói hai lời, co chân chạy.Tần Ninh nắm chặt tay, lúc buông ra thì có một hình bán nguyệt màu xanh lơ lửng ở lòng bàn tay.Nhất tuyệt Bán Nguyệt Trảm.Một tay vung ra, mặt trăng băng lam trực tiếp bắn ra ngoài.Hà Ngọc Kiệt mặt không đổi sắc, thân ảnh tuôn ra.Một tiếng “ầm” vang lên, công kích hai người đụng nhau, băng nguyệt vào thời khắc này bắn ra, không chịu bất kỳ ảnh hưởng gì.Tần Ninh lúc này cũng phi lên.“Nguy hiểm!”Thiết Hung cảm giác được công kích của Tần Ninh bá đạo khác thường.Nói xong, bóng dáng Thiết Hung lóe lên, tuôn ra một quyền.Đùng...Tiếng trầm thấp vang lên.Thiết Hung tái mặt, rút lui.Thật mạnh!Lúc này, ông ta cảm giác được trình độ của Tần Ninh nằm ở Niết Bàn nhất trọng.Nhưng linh khí trong cơ thể lại không ngừng, vượt qua ông ta.Tên nhóc này không thích hợp.“Thiết Ha, cùng nhau tiến lên!”“Ừ!”Đồng thời, bên trong nhóm mười mấy người của Tứ Tượng môn lại xuất hiện một người đàn ông vóc người khôi ngô.Niết Bàn nhị trọng!Hà Ngọc Kiệt lúc này thở hồng hộc.Vừa rồi nếu Thiết Hung không ra tay, hắn ta không chết thì cũng phải trọng thương.

Chương 2178: Cái tên này là ngu thật hay giả ngu đây?