“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 2213: Lý Nhàn Ngư không để tâm.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… "Chuông này bán thế nào?"Đi tới trước một sạp hàng, Tần Ninh lên tiếng dò hỏi."Một ngàn linh thạch trung cấp"."Ta mua!"Tần Ninh mỉm cười nói.Lý Nhàn Ngư trả tiền, nhấc chuông lên nhìn trái nhìn phải, vẫn thấy nó cực kỳ bình thường."Đừng nhìn nữa, thứ này không giá trị lắm, hơn 100vạn linh thạch trung cấp".Lúc này Tần Ninh nói.Lý Nhàn Ngư nhìn cái chuông trong tay, không tin nổi.Cái chuông nát này mà giá trị hơn 100 vạn linh thạch trung cấp?Nhưng lần này hắn tin!Sau đó sư đồ hai người lắc lư đi tiếp.Tần Ninh tìm được mấy ngàn linh thạch, mua ba bốn món đồ."100 vạn, vẫn chưa đủ..."Tần Ninh nhíu mi nói: "Không còn cách nào, chỉ có thể lựa chọn một số đồ giá trị mấy vạn linh thạch".Sư đồ hai người đi khắp khu giao dịch tự do.Tần Ninh cũng âm thầm quan sát khắp một lượt.Bất kể là thứ gì giá trị hơn 100 vạn đều bị hắn mua đi.Nhưng loại chuyện đào bảo vật này không phải mỗi ngày đều có thu hoạch.Dù sao hầu hết những thứ mà võ giả mang vào khu giao dịch tự do đều là thật giả lẫn lộn.Tần Ninh dẫn Lý Nhàn Ngư bắt đầu trở về."Bát ngọc này bán thế nào?", Tần Ninh trực tiếp hỏi."Ba ngàn linh thạch!"Chủ sạp là một người trẻ tuổi, nhàn nhạt nói."Mua!"Tần Ninh vừa dứt lời, Lý Nhàn Ngư lập tức trả tiền."Ta trả năm ngàn!"Đúng lúc này, một giọng nói bỗng vang lên, khiến mọi người xung quanh đều nhìn về bên này.Ở khu giao dịch tự do có rất nhiều người đào bảo, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, vậy mà có người tranh giá đoạt bảo.Một thiếu niên có mấy người đi theo bên cạnh.Thiếu niên kia mặc áo tím, dáng vẻ cao cao tại thượng, khoanh tay trước ngực, lúc này đã đi tới trước quầy hàng, nhìn về phía chủ sạp nói: "Bản công tử mua bát ngọc này, năm ngàn linh thạch!"Lúc này chủ sạp trẻ tuổi lập tức lên tinh thần.Hắn ta đã kiểm tra bát ngọc này rất nhiều lần, hoàn toàn không nhìn thấy mánh khóe gì.Cũng không ngờ lại có người tranh giá.Mà lúc này đám người cũng bắt đầu nghị luận."Công tử Đông Phương Việt của thế gia Đông Phương"."Là đệ đệ của Đông Phương Ngạo, vậy mà người này lại tới khu giao dịch tự do..."
"Chuông này bán thế nào?"
Đi tới trước một sạp hàng, Tần Ninh lên tiếng dò hỏi.
"Một ngàn linh thạch trung cấp".
"Ta mua!"
Tần Ninh mỉm cười nói.
Lý Nhàn Ngư trả tiền, nhấc chuông lên nhìn trái nhìn phải, vẫn thấy nó cực kỳ bình thường.
"Đừng nhìn nữa, thứ này không giá trị lắm, hơn 100vạn linh thạch trung cấp".
Lúc này Tần Ninh nói.
Lý Nhàn Ngư nhìn cái chuông trong tay, không tin nổi.
Cái chuông nát này mà giá trị hơn 100 vạn linh thạch trung cấp?
Nhưng lần này hắn tin!
Sau đó sư đồ hai người lắc lư đi tiếp.
Tần Ninh tìm được mấy ngàn linh thạch, mua ba bốn món đồ.
"100 vạn, vẫn chưa đủ..."
Tần Ninh nhíu mi nói: "Không còn cách nào, chỉ có thể lựa chọn một số đồ giá trị mấy vạn linh thạch".
Sư đồ hai người đi khắp khu giao dịch tự do.
Tần Ninh cũng âm thầm quan sát khắp một lượt.
Bất kể là thứ gì giá trị hơn 100 vạn đều bị hắn mua đi.
Nhưng loại chuyện đào bảo vật này không phải mỗi ngày đều có thu hoạch.
Dù sao hầu hết những thứ mà võ giả mang vào khu giao dịch tự do đều là thật giả lẫn lộn.
Tần Ninh dẫn Lý Nhàn Ngư bắt đầu trở về.
"Bát ngọc này bán thế nào?", Tần Ninh trực tiếp hỏi.
"Ba ngàn linh thạch!"
Chủ sạp là một người trẻ tuổi, nhàn nhạt nói.
"Mua!"
Tần Ninh vừa dứt lời, Lý Nhàn Ngư lập tức trả tiền.
"Ta trả năm ngàn!"
Đúng lúc này, một giọng nói bỗng vang lên, khiến mọi người xung quanh đều nhìn về bên này.
Ở khu giao dịch tự do có rất nhiều người đào bảo, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, vậy mà có người tranh giá đoạt bảo.
Một thiếu niên có mấy người đi theo bên cạnh.
Thiếu niên kia mặc áo tím, dáng vẻ cao cao tại thượng, khoanh tay trước ngực, lúc này đã đi tới trước quầy hàng, nhìn về phía chủ sạp nói: "Bản công tử mua bát ngọc này, năm ngàn linh thạch!"
Lúc này chủ sạp trẻ tuổi lập tức lên tinh thần.
Hắn ta đã kiểm tra bát ngọc này rất nhiều lần, hoàn toàn không nhìn thấy mánh khóe gì.
Cũng không ngờ lại có người tranh giá.
Mà lúc này đám người cũng bắt đầu nghị luận.
"Công tử Đông Phương Việt của thế gia Đông Phương".
"Là đệ đệ của Đông Phương Ngạo, vậy mà người này lại tới khu giao dịch tự do..."
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… "Chuông này bán thế nào?"Đi tới trước một sạp hàng, Tần Ninh lên tiếng dò hỏi."Một ngàn linh thạch trung cấp"."Ta mua!"Tần Ninh mỉm cười nói.Lý Nhàn Ngư trả tiền, nhấc chuông lên nhìn trái nhìn phải, vẫn thấy nó cực kỳ bình thường."Đừng nhìn nữa, thứ này không giá trị lắm, hơn 100vạn linh thạch trung cấp".Lúc này Tần Ninh nói.Lý Nhàn Ngư nhìn cái chuông trong tay, không tin nổi.Cái chuông nát này mà giá trị hơn 100 vạn linh thạch trung cấp?Nhưng lần này hắn tin!Sau đó sư đồ hai người lắc lư đi tiếp.Tần Ninh tìm được mấy ngàn linh thạch, mua ba bốn món đồ."100 vạn, vẫn chưa đủ..."Tần Ninh nhíu mi nói: "Không còn cách nào, chỉ có thể lựa chọn một số đồ giá trị mấy vạn linh thạch".Sư đồ hai người đi khắp khu giao dịch tự do.Tần Ninh cũng âm thầm quan sát khắp một lượt.Bất kể là thứ gì giá trị hơn 100 vạn đều bị hắn mua đi.Nhưng loại chuyện đào bảo vật này không phải mỗi ngày đều có thu hoạch.Dù sao hầu hết những thứ mà võ giả mang vào khu giao dịch tự do đều là thật giả lẫn lộn.Tần Ninh dẫn Lý Nhàn Ngư bắt đầu trở về."Bát ngọc này bán thế nào?", Tần Ninh trực tiếp hỏi."Ba ngàn linh thạch!"Chủ sạp là một người trẻ tuổi, nhàn nhạt nói."Mua!"Tần Ninh vừa dứt lời, Lý Nhàn Ngư lập tức trả tiền."Ta trả năm ngàn!"Đúng lúc này, một giọng nói bỗng vang lên, khiến mọi người xung quanh đều nhìn về bên này.Ở khu giao dịch tự do có rất nhiều người đào bảo, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, vậy mà có người tranh giá đoạt bảo.Một thiếu niên có mấy người đi theo bên cạnh.Thiếu niên kia mặc áo tím, dáng vẻ cao cao tại thượng, khoanh tay trước ngực, lúc này đã đi tới trước quầy hàng, nhìn về phía chủ sạp nói: "Bản công tử mua bát ngọc này, năm ngàn linh thạch!"Lúc này chủ sạp trẻ tuổi lập tức lên tinh thần.Hắn ta đã kiểm tra bát ngọc này rất nhiều lần, hoàn toàn không nhìn thấy mánh khóe gì.Cũng không ngờ lại có người tranh giá.Mà lúc này đám người cũng bắt đầu nghị luận."Công tử Đông Phương Việt của thế gia Đông Phương"."Là đệ đệ của Đông Phương Ngạo, vậy mà người này lại tới khu giao dịch tự do..."