“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 2587: “Thiên Đế các, đáng chết!”
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Thạch Cảm Đương lúc này vẫy tay nói: “Bái kiến Tần...”Thạch Cảm Đương nói đến đây thì sững sờ.Dương Thanh Vân là đồ đệ của Tần Ninh.Dương Tử Hiên là con trai của Dương Thanh Vân.Vậy Dương Tử Hiên gọi Tần Ninh là gì?Thạch Cảm Đương trong lúc nhất thời cũng có chút do dự.Hắn ta không biết!Gọi thế nào?Dương Tử Hiên lúc này đi tới trước mặt Tần Ninh, chắp tay nói: “Vãn bối Dương Tử Hiên bái kiến sư công!”“Khụ khụ, đúng rồi, bái kiến sư công ngươi đi!”Thạch Cảm Đương lúc này nghiêm túc nói: “Sư thúc nói cho ngươi biết, sư công của ngươi đi vạn dặm đường xa tới Thương Lan, cha ngươi không ở đây, ngươi phải chiêu đãi thật thịnh soạn mới được”.“Vâng, Thạch huynh!”“Là sư thúc, không phải sư huynh!”, Thạch Cảm Đương sửa đổi.“Thạch huynh...”Dương Tử Hiên lúc này cười khổ nói.Thạch Cảm Đương ngày xưa là đồ đệ của cha, ông ta gọi một tiếng Thạch huynh là quá đúng.Hiện tại trở thành đồ đệ của sư công thì phải xưng hô như thế nào đây?Tần Ninh nhìn Dương Tử Hiên, lẩm bẩm nói: “Năm đó, khi ta rời đi, ngươi cũng mới cao có từng này...”Giờ khắc này, Dương Tử Hiên ngại ngùng cười một tiếng.Lúc trước Thạch Cảm Đương đến Thanh Ninh các cũng đã dọa ông ta giật mình.Ông ta đúng là đã gặp Thạch Cảm Đương.Thật không ngờ chín vạn năm qua đi, Thạch Cảm Đương vẫn ở bộ dáng này.Lúc trước Tần Ninh nói với Thạch Cảm Đương, nếu như Thanh Ninh các không tin thì hắn ta có thể nói thẳng ra tôn giả Thanh Vân mang họ Dương là đủ.Có điều va phải Dương Tử Hiên thì Thạch Cảm Đương căn bản không cần nói.Chân tướng đã quá rõ ràng.Dương Tử Hiên cực kỳ chắc chắn.Người trước mắt ông ta đây.Chính là sư phụ của cha ngày trước, cũng là vị U Vương mà cha khổ sở chờ đợi suốt chín vạn năm.Hắn trở về!Trước sau như một, mạnh mẽ bá đạo, không ai áp chế nổi.Tần Ninh cười nói: “Cha ngươi đâu?”“Chuyện này cũng dài dòng, lát nữa ta sẽ nói rõ ràng với sư công sau!”“Ừ!”Tần Ninh nhìn bốn phía nói: “Kết thúc”.Hôm nay hắn vốn định chỉ làm chủ cho hôn nhân của nhị ca ở thư viện Thái Hư này mà thôi.Thật không ngờ lại dẫn ra Thiên Đế các.Mà chuyện cho tới nước này, hắn coi như hiểu đôi chút về Thiên Đế các.Có vài vấn đề hắn cũng cần hỏi Thanh Vân.“Sư công, vậy những người này...”Dương Tử Hiên nhìn bốn phía.“Giết sạch cảnh giới Sinh Tử”.
Thạch Cảm Đương lúc này vẫy tay nói: “Bái kiến Tần...”
Thạch Cảm Đương nói đến đây thì sững sờ.
Dương Thanh Vân là đồ đệ của Tần Ninh.
Dương Tử Hiên là con trai của Dương Thanh Vân.
Vậy Dương Tử Hiên gọi Tần Ninh là gì?
Thạch Cảm Đương trong lúc nhất thời cũng có chút do dự.
Hắn ta không biết!
Gọi thế nào?
Dương Tử Hiên lúc này đi tới trước mặt Tần Ninh, chắp tay nói: “Vãn bối Dương Tử Hiên bái kiến sư công!”
“Khụ khụ, đúng rồi, bái kiến sư công ngươi đi!”
Thạch Cảm Đương lúc này nghiêm túc nói: “Sư thúc nói cho ngươi biết, sư công của ngươi đi vạn dặm đường xa tới Thương Lan, cha ngươi không ở đây, ngươi phải chiêu đãi thật thịnh soạn mới được”.
“Vâng, Thạch huynh!”
“Là sư thúc, không phải sư huynh!”, Thạch Cảm Đương sửa đổi.
“Thạch huynh...”
Dương Tử Hiên lúc này cười khổ nói.
Thạch Cảm Đương ngày xưa là đồ đệ của cha, ông ta gọi một tiếng Thạch huynh là quá đúng.
Hiện tại trở thành đồ đệ của sư công thì phải xưng hô như thế nào đây?
Tần Ninh nhìn Dương Tử Hiên, lẩm bẩm nói: “Năm đó, khi ta rời đi, ngươi cũng mới cao có từng này...”
Giờ khắc này, Dương Tử Hiên ngại ngùng cười một tiếng.
Lúc trước Thạch Cảm Đương đến Thanh Ninh các cũng đã dọa ông ta giật mình.
Ông ta đúng là đã gặp Thạch Cảm Đương.
Thật không ngờ chín vạn năm qua đi, Thạch Cảm Đương vẫn ở bộ dáng này.
Lúc trước Tần Ninh nói với Thạch Cảm Đương, nếu như Thanh Ninh các không tin thì hắn ta có thể nói thẳng ra tôn giả Thanh Vân mang họ Dương là đủ.
Có điều va phải Dương Tử Hiên thì Thạch Cảm Đương căn bản không cần nói.
Chân tướng đã quá rõ ràng.
Dương Tử Hiên cực kỳ chắc chắn.
Người trước mắt ông ta đây.
Chính là sư phụ của cha ngày trước, cũng là vị U Vương mà cha khổ sở chờ đợi suốt chín vạn năm.
Hắn trở về!
Trước sau như một, mạnh mẽ bá đạo, không ai áp chế nổi.
Tần Ninh cười nói: “Cha ngươi đâu?”
“Chuyện này cũng dài dòng, lát nữa ta sẽ nói rõ ràng với sư công sau!”
“Ừ!”
Tần Ninh nhìn bốn phía nói: “Kết thúc”.
Hôm nay hắn vốn định chỉ làm chủ cho hôn nhân của nhị ca ở thư viện Thái Hư này mà thôi.
Thật không ngờ lại dẫn ra Thiên Đế các.
Mà chuyện cho tới nước này, hắn coi như hiểu đôi chút về Thiên Đế các.
Có vài vấn đề hắn cũng cần hỏi Thanh Vân.
“Sư công, vậy những người này...”
Dương Tử Hiên nhìn bốn phía.
“Giết sạch cảnh giới Sinh Tử”.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Thạch Cảm Đương lúc này vẫy tay nói: “Bái kiến Tần...”Thạch Cảm Đương nói đến đây thì sững sờ.Dương Thanh Vân là đồ đệ của Tần Ninh.Dương Tử Hiên là con trai của Dương Thanh Vân.Vậy Dương Tử Hiên gọi Tần Ninh là gì?Thạch Cảm Đương trong lúc nhất thời cũng có chút do dự.Hắn ta không biết!Gọi thế nào?Dương Tử Hiên lúc này đi tới trước mặt Tần Ninh, chắp tay nói: “Vãn bối Dương Tử Hiên bái kiến sư công!”“Khụ khụ, đúng rồi, bái kiến sư công ngươi đi!”Thạch Cảm Đương lúc này nghiêm túc nói: “Sư thúc nói cho ngươi biết, sư công của ngươi đi vạn dặm đường xa tới Thương Lan, cha ngươi không ở đây, ngươi phải chiêu đãi thật thịnh soạn mới được”.“Vâng, Thạch huynh!”“Là sư thúc, không phải sư huynh!”, Thạch Cảm Đương sửa đổi.“Thạch huynh...”Dương Tử Hiên lúc này cười khổ nói.Thạch Cảm Đương ngày xưa là đồ đệ của cha, ông ta gọi một tiếng Thạch huynh là quá đúng.Hiện tại trở thành đồ đệ của sư công thì phải xưng hô như thế nào đây?Tần Ninh nhìn Dương Tử Hiên, lẩm bẩm nói: “Năm đó, khi ta rời đi, ngươi cũng mới cao có từng này...”Giờ khắc này, Dương Tử Hiên ngại ngùng cười một tiếng.Lúc trước Thạch Cảm Đương đến Thanh Ninh các cũng đã dọa ông ta giật mình.Ông ta đúng là đã gặp Thạch Cảm Đương.Thật không ngờ chín vạn năm qua đi, Thạch Cảm Đương vẫn ở bộ dáng này.Lúc trước Tần Ninh nói với Thạch Cảm Đương, nếu như Thanh Ninh các không tin thì hắn ta có thể nói thẳng ra tôn giả Thanh Vân mang họ Dương là đủ.Có điều va phải Dương Tử Hiên thì Thạch Cảm Đương căn bản không cần nói.Chân tướng đã quá rõ ràng.Dương Tử Hiên cực kỳ chắc chắn.Người trước mắt ông ta đây.Chính là sư phụ của cha ngày trước, cũng là vị U Vương mà cha khổ sở chờ đợi suốt chín vạn năm.Hắn trở về!Trước sau như một, mạnh mẽ bá đạo, không ai áp chế nổi.Tần Ninh cười nói: “Cha ngươi đâu?”“Chuyện này cũng dài dòng, lát nữa ta sẽ nói rõ ràng với sư công sau!”“Ừ!”Tần Ninh nhìn bốn phía nói: “Kết thúc”.Hôm nay hắn vốn định chỉ làm chủ cho hôn nhân của nhị ca ở thư viện Thái Hư này mà thôi.Thật không ngờ lại dẫn ra Thiên Đế các.Mà chuyện cho tới nước này, hắn coi như hiểu đôi chút về Thiên Đế các.Có vài vấn đề hắn cũng cần hỏi Thanh Vân.“Sư công, vậy những người này...”Dương Tử Hiên nhìn bốn phía.“Giết sạch cảnh giới Sinh Tử”.