“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 4810: Ma tộc không có bản lĩnh lớn như vậy!”  

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Cứ như này, tất cả bọn chúng chắc chắn sẽ chết ở đây.Ngược lại, nhóm người Tần Ninh ở trên tế đàn lẳng lặng nhìn bọn chúng, từng tên từng tên tự tìm đến cái chết.“Ta không cam tâm!”Lúc này, Linh Vũ Lương gầm lên một tiếng, thanh âm truyền xa trăm dặm.Ông ta vừa mới đạt tới cấp bậc Thánh Hoàng nhất văn, bước vào cánh cổng thế giới mới, tuổi thọ được kéo dài, có thể theo đuổi cảnh giới cao hơn, nhưng lại phải chết ở đây.Soạt soạt soạt...Đúng vào lúc này, võ giả bốn phương thánh cảnh đang mất hết ý chí.Đột nhiên, bên ngoài sơn cốc rộng lớn, vang lên tiếng xé gió.Một lá cờ mang theo ánh sáng màu vàng nhạt bay theo gió mà tới.Lá cờ màu vàng nhạt, cao ba trượng, chớp lấy gió mạnh, lao thẳng vào trong sơn cốc.Khi lá cờ lao vùn vụt đến, chỉ thấy tràng phan xé gió mà tới.Tràng phan chuyển động theo gió, gào thét lao tới, ánh sáng bắn ra bốn phía.Ầm...Lúc này một tiếng nổ nặng nề vang lên.Phía trên tràng phan có một thân ảnh, mái tóc bạc phơ, nhưng thân hình cường tráng, sát khí đằng đằng.Đúng lúc này, lại một âm thanh xé gió vang lên.Một cây bút lông khổng lồ dài mười mấy trượng, sợi lông trên ngòi bút ngả màu mực, giống như những mũi kim nhọn hoắt màu đen, tỏa ra hàn khí đáng sợ.Trên cán bút bút lông khổng lồ đó có một thân ảnh mặc đồ đen, dáng người cao thẳng, tóc bạch kim, khuôn mặt rất khôi ngô thanh tú.Cùng lúc đó, ánh sáng bắn ra bốn phía, một tia sáng giống như xuyên qua trăm dặm chiếu tới.Trong cột ánh sáng mà các tia sáng tạo thành, một người chắp tay sau lưng bước tới, giống như tiên nhân trong gương.Không chỉ có vậy.Lúc này bên ngoài thông đạo rộng rãi, một thanh trường kiếm mang theo tia sáng vạn trượng chém xuống, đem chín mươi chín hình thánh thú trên bầu trời tách ra.Phía trên thánh kiếm có một thân ảnh đầu bù tóc rối đáp xuống.Cùng lúc, chỉ nghe thấy tiếng vù vù vang lên.Cùng với âm thanh ầm ầm vang lên, một chiếc đỉnh khổng lồ từ trên không trung rơi xuống, đập về phía Bàn Long.Một âm thanh chói tai vang lên, chiếc đỉnh khổng lồ bật ra, thân hình Bàn Long cũng run lên.Lúc này, sắc mặt của tất cả mọi người đều tái nhợt.Loại chấn động đáng sợ đó gần như bao trùm trong lòng mỗi người bọn họ, khiến bọn họ kinh hãi, hoang mang.

Cứ như này, tất cả bọn chúng chắc chắn sẽ chết ở đây.

Ngược lại, nhóm người Tần Ninh ở trên tế đàn lẳng lặng nhìn bọn chúng, từng tên từng tên tự tìm đến cái chết.

“Ta không cam tâm!”

Lúc này, Linh Vũ Lương gầm lên một tiếng, thanh âm truyền xa trăm dặm.

Ông ta vừa mới đạt tới cấp bậc Thánh Hoàng nhất văn, bước vào cánh cổng thế giới mới, tuổi thọ được kéo dài, có thể theo đuổi cảnh giới cao hơn, nhưng lại phải chết ở đây.

Soạt soạt soạt...

Đúng vào lúc này, võ giả bốn phương thánh cảnh đang mất hết ý chí.

Đột nhiên, bên ngoài sơn cốc rộng lớn, vang lên tiếng xé gió.

Một lá cờ mang theo ánh sáng màu vàng nhạt bay theo gió mà tới.

Lá cờ màu vàng nhạt, cao ba trượng, chớp lấy gió mạnh, lao thẳng vào trong sơn cốc.

Khi lá cờ lao vùn vụt đến, chỉ thấy tràng phan xé gió mà tới.

Tràng phan chuyển động theo gió, gào thét lao tới, ánh sáng bắn ra bốn phía.

Ầm...

Lúc này một tiếng nổ nặng nề vang lên.

Phía trên tràng phan có một thân ảnh, mái tóc bạc phơ, nhưng thân hình cường tráng, sát khí đằng đằng.

Đúng lúc này, lại một âm thanh xé gió vang lên.

Một cây bút lông khổng lồ dài mười mấy trượng, sợi lông trên ngòi bút ngả màu mực, giống như những mũi kim nhọn hoắt màu đen, tỏa ra hàn khí đáng sợ.

Trên cán bút bút lông khổng lồ đó có một thân ảnh mặc đồ đen, dáng người cao thẳng, tóc bạch kim, khuôn mặt rất khôi ngô thanh tú.

Cùng lúc đó, ánh sáng bắn ra bốn phía, một tia sáng giống như xuyên qua trăm dặm chiếu tới.

Trong cột ánh sáng mà các tia sáng tạo thành, một người chắp tay sau lưng bước tới, giống như tiên nhân trong gương.

Không chỉ có vậy.

Lúc này bên ngoài thông đạo rộng rãi, một thanh trường kiếm mang theo tia sáng vạn trượng chém xuống, đem chín mươi chín hình thánh thú trên bầu trời tách ra.

Phía trên thánh kiếm có một thân ảnh đầu bù tóc rối đáp xuống.

Cùng lúc, chỉ nghe thấy tiếng vù vù vang lên.

Cùng với âm thanh ầm ầm vang lên, một chiếc đỉnh khổng lồ từ trên không trung rơi xuống, đập về phía Bàn Long.

Một âm thanh chói tai vang lên, chiếc đỉnh khổng lồ bật ra, thân hình Bàn Long cũng run lên.

Lúc này, sắc mặt của tất cả mọi người đều tái nhợt.

Loại chấn động đáng sợ đó gần như bao trùm trong lòng mỗi người bọn họ, khiến bọn họ kinh hãi, hoang mang.

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Cứ như này, tất cả bọn chúng chắc chắn sẽ chết ở đây.Ngược lại, nhóm người Tần Ninh ở trên tế đàn lẳng lặng nhìn bọn chúng, từng tên từng tên tự tìm đến cái chết.“Ta không cam tâm!”Lúc này, Linh Vũ Lương gầm lên một tiếng, thanh âm truyền xa trăm dặm.Ông ta vừa mới đạt tới cấp bậc Thánh Hoàng nhất văn, bước vào cánh cổng thế giới mới, tuổi thọ được kéo dài, có thể theo đuổi cảnh giới cao hơn, nhưng lại phải chết ở đây.Soạt soạt soạt...Đúng vào lúc này, võ giả bốn phương thánh cảnh đang mất hết ý chí.Đột nhiên, bên ngoài sơn cốc rộng lớn, vang lên tiếng xé gió.Một lá cờ mang theo ánh sáng màu vàng nhạt bay theo gió mà tới.Lá cờ màu vàng nhạt, cao ba trượng, chớp lấy gió mạnh, lao thẳng vào trong sơn cốc.Khi lá cờ lao vùn vụt đến, chỉ thấy tràng phan xé gió mà tới.Tràng phan chuyển động theo gió, gào thét lao tới, ánh sáng bắn ra bốn phía.Ầm...Lúc này một tiếng nổ nặng nề vang lên.Phía trên tràng phan có một thân ảnh, mái tóc bạc phơ, nhưng thân hình cường tráng, sát khí đằng đằng.Đúng lúc này, lại một âm thanh xé gió vang lên.Một cây bút lông khổng lồ dài mười mấy trượng, sợi lông trên ngòi bút ngả màu mực, giống như những mũi kim nhọn hoắt màu đen, tỏa ra hàn khí đáng sợ.Trên cán bút bút lông khổng lồ đó có một thân ảnh mặc đồ đen, dáng người cao thẳng, tóc bạch kim, khuôn mặt rất khôi ngô thanh tú.Cùng lúc đó, ánh sáng bắn ra bốn phía, một tia sáng giống như xuyên qua trăm dặm chiếu tới.Trong cột ánh sáng mà các tia sáng tạo thành, một người chắp tay sau lưng bước tới, giống như tiên nhân trong gương.Không chỉ có vậy.Lúc này bên ngoài thông đạo rộng rãi, một thanh trường kiếm mang theo tia sáng vạn trượng chém xuống, đem chín mươi chín hình thánh thú trên bầu trời tách ra.Phía trên thánh kiếm có một thân ảnh đầu bù tóc rối đáp xuống.Cùng lúc, chỉ nghe thấy tiếng vù vù vang lên.Cùng với âm thanh ầm ầm vang lên, một chiếc đỉnh khổng lồ từ trên không trung rơi xuống, đập về phía Bàn Long.Một âm thanh chói tai vang lên, chiếc đỉnh khổng lồ bật ra, thân hình Bàn Long cũng run lên.Lúc này, sắc mặt của tất cả mọi người đều tái nhợt.Loại chấn động đáng sợ đó gần như bao trùm trong lòng mỗi người bọn họ, khiến bọn họ kinh hãi, hoang mang.

Chương 4810: Ma tộc không có bản lĩnh lớn như vậy!”