“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 4811: “Ta không cam tâm!”
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… “Thiên Võ Đạo, Thiên Võ Khuê!”, Hạo Thiên nhìn về phía ông già chân giẫm trên tràng phan, tay cầm cờ, kinh ngạc nói: “Ngâm Phong Kỳ, Hỗn Lôi Phan!”“Mặc Vân Thần, bút lông Thiên Nguyên thánh khí của Mặc Vân thị!”“Kính Phi Tiên, thánh gương Đảo Nguyệt của động thiên Kính Nguyệt”.“Tộc Đoạn Tình, Đoạn Tình Thương, Đoạn Tâm Thánh Kiếm!”“Linh Vũ Động Thiên, Linh Đỉnh của thế gia Linh Vũ, Vũ Thuẫn!”Lúc này, Hạo Thiên nhìn vào mấy thân ảnh xuất hiện, cùng những thánh khí thanh thế chấn động như chặn toàn bộ ánh sáng bầu trời, chậm rãi nói.Những thánh khí này đều là những thánh khí truyền thừa tuyệt đỉnh của năm phương thánh cảnh năm đó.Mà năm người đó, năm vạn năm trước cũng là cường giả tuyệt đỉnh của năm phương, khi đó đã là cảnh giới Thánh Hoàng.Lúc này lại lần nữa xuất hiện ở đây.“Các ngươi…chưa chết”, vẻ mặt Y Linh Chỉ lạnh nhạt nói.Lúc này, Thiên Võ Khuê với mái tóc bạc trắng, vẻ ngoài tang thương, thân hình cường tráng bộc phát ra một luồng sát khí mạnh mẽ, khẽ nói: “Tên nhóc Tần Ninh, hãy trả lại mạng sống của hàng trăm người Thiên Võ Đạo ta!”Sau khi quát một tiếng, Ngâm Phong Kỳ và Hỗn Lôi Phan trong tay lão ta phóng ra một loạt lưỡi đao gió cùng tiếng sấm sét, lao thẳng đến Bàn Long đang bao lấy mọi người.Ầm…Lúc này Phong Nhận và Lôi Long nứt ra.Mọi người đều chấn động.Lúc này, Mặc Vân Thần tay cầm bút lông Thiên Nguyên, vẽ liên tiếp hàng chục nét, khiến tượng trên núi cùng thánh văn vỡ tung.Kính Phi Tiên cầm chiếc gương cổ xưa có đường kính một mét trong tay, phóng ra những tia sáng, tia sáng đi tới đâu, tượng đầu thánh thú liền vỡ tan thành từng mảnh.Đoạn Tình Thương càng đơn giản trực tiếp hơn, kiếm vung ra, lớp đất đá trên núi liền bị bóc ra.Linh Vũ Động Thiên tay cầm Vũ Thuẫn, vung Linh Đỉnh lên, đập về một phía, khiến cho cả ngọn núi rung chuyển không ngừng.Một luồng khí tức đáng sợ gần như bao trùm toàn bộ sơn cốc.Cuộc tấn công của những hư ảnh thánh thú đó cuối cùng cũng dừng lại.Lúc này năm người Linh Vũ Lương, Đoạn Sơn Hà, Kính Trung Vũ, Nguyệt Hàn Ảnh. Mặc Vân Diễn thở hồng hộc, trong lòng nghĩ mà sợ.Nếu không phải năm vị lão tổ đến, hôm nay bọn chúng có thể đã chết tại nơi này.
“Thiên Võ Đạo, Thiên Võ Khuê!”, Hạo Thiên nhìn về phía ông già chân giẫm trên tràng phan, tay cầm cờ, kinh ngạc nói: “Ngâm Phong Kỳ, Hỗn Lôi Phan!”
“Mặc Vân Thần, bút lông Thiên Nguyên thánh khí của Mặc Vân thị!”
“Kính Phi Tiên, thánh gương Đảo Nguyệt của động thiên Kính Nguyệt”.
“Tộc Đoạn Tình, Đoạn Tình Thương, Đoạn Tâm Thánh Kiếm!”
“Linh Vũ Động Thiên, Linh Đỉnh của thế gia Linh Vũ, Vũ Thuẫn!”
Lúc này, Hạo Thiên nhìn vào mấy thân ảnh xuất hiện, cùng những thánh khí thanh thế chấn động như chặn toàn bộ ánh sáng bầu trời, chậm rãi nói.
Những thánh khí này đều là những thánh khí truyền thừa tuyệt đỉnh của năm phương thánh cảnh năm đó.
Mà năm người đó, năm vạn năm trước cũng là cường giả tuyệt đỉnh của năm phương, khi đó đã là cảnh giới Thánh Hoàng.
Lúc này lại lần nữa xuất hiện ở đây.
“Các ngươi…chưa chết”, vẻ mặt Y Linh Chỉ lạnh nhạt nói.
Lúc này, Thiên Võ Khuê với mái tóc bạc trắng, vẻ ngoài tang thương, thân hình cường tráng bộc phát ra một luồng sát khí mạnh mẽ, khẽ nói: “Tên nhóc Tần Ninh, hãy trả lại mạng sống của hàng trăm người Thiên Võ Đạo ta!”
Sau khi quát một tiếng, Ngâm Phong Kỳ và Hỗn Lôi Phan trong tay lão ta phóng ra một loạt lưỡi đao gió cùng tiếng sấm sét, lao thẳng đến Bàn Long đang bao lấy mọi người.
Ầm…
Lúc này Phong Nhận và Lôi Long nứt ra.
Mọi người đều chấn động.
Lúc này, Mặc Vân Thần tay cầm bút lông Thiên Nguyên, vẽ liên tiếp hàng chục nét, khiến tượng trên núi cùng thánh văn vỡ tung.
Kính Phi Tiên cầm chiếc gương cổ xưa có đường kính một mét trong tay, phóng ra những tia sáng, tia sáng đi tới đâu, tượng đầu thánh thú liền vỡ tan thành từng mảnh.
Đoạn Tình Thương càng đơn giản trực tiếp hơn, kiếm vung ra, lớp đất đá trên núi liền bị bóc ra.
Linh Vũ Động Thiên tay cầm Vũ Thuẫn, vung Linh Đỉnh lên, đập về một phía, khiến cho cả ngọn núi rung chuyển không ngừng.
Một luồng khí tức đáng sợ gần như bao trùm toàn bộ sơn cốc.
Cuộc tấn công của những hư ảnh thánh thú đó cuối cùng cũng dừng lại.
Lúc này năm người Linh Vũ Lương, Đoạn Sơn Hà, Kính Trung Vũ, Nguyệt Hàn Ảnh. Mặc Vân Diễn thở hồng hộc, trong lòng nghĩ mà sợ.
Nếu không phải năm vị lão tổ đến, hôm nay bọn chúng có thể đã chết tại nơi này.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… “Thiên Võ Đạo, Thiên Võ Khuê!”, Hạo Thiên nhìn về phía ông già chân giẫm trên tràng phan, tay cầm cờ, kinh ngạc nói: “Ngâm Phong Kỳ, Hỗn Lôi Phan!”“Mặc Vân Thần, bút lông Thiên Nguyên thánh khí của Mặc Vân thị!”“Kính Phi Tiên, thánh gương Đảo Nguyệt của động thiên Kính Nguyệt”.“Tộc Đoạn Tình, Đoạn Tình Thương, Đoạn Tâm Thánh Kiếm!”“Linh Vũ Động Thiên, Linh Đỉnh của thế gia Linh Vũ, Vũ Thuẫn!”Lúc này, Hạo Thiên nhìn vào mấy thân ảnh xuất hiện, cùng những thánh khí thanh thế chấn động như chặn toàn bộ ánh sáng bầu trời, chậm rãi nói.Những thánh khí này đều là những thánh khí truyền thừa tuyệt đỉnh của năm phương thánh cảnh năm đó.Mà năm người đó, năm vạn năm trước cũng là cường giả tuyệt đỉnh của năm phương, khi đó đã là cảnh giới Thánh Hoàng.Lúc này lại lần nữa xuất hiện ở đây.“Các ngươi…chưa chết”, vẻ mặt Y Linh Chỉ lạnh nhạt nói.Lúc này, Thiên Võ Khuê với mái tóc bạc trắng, vẻ ngoài tang thương, thân hình cường tráng bộc phát ra một luồng sát khí mạnh mẽ, khẽ nói: “Tên nhóc Tần Ninh, hãy trả lại mạng sống của hàng trăm người Thiên Võ Đạo ta!”Sau khi quát một tiếng, Ngâm Phong Kỳ và Hỗn Lôi Phan trong tay lão ta phóng ra một loạt lưỡi đao gió cùng tiếng sấm sét, lao thẳng đến Bàn Long đang bao lấy mọi người.Ầm…Lúc này Phong Nhận và Lôi Long nứt ra.Mọi người đều chấn động.Lúc này, Mặc Vân Thần tay cầm bút lông Thiên Nguyên, vẽ liên tiếp hàng chục nét, khiến tượng trên núi cùng thánh văn vỡ tung.Kính Phi Tiên cầm chiếc gương cổ xưa có đường kính một mét trong tay, phóng ra những tia sáng, tia sáng đi tới đâu, tượng đầu thánh thú liền vỡ tan thành từng mảnh.Đoạn Tình Thương càng đơn giản trực tiếp hơn, kiếm vung ra, lớp đất đá trên núi liền bị bóc ra.Linh Vũ Động Thiên tay cầm Vũ Thuẫn, vung Linh Đỉnh lên, đập về một phía, khiến cho cả ngọn núi rung chuyển không ngừng.Một luồng khí tức đáng sợ gần như bao trùm toàn bộ sơn cốc.Cuộc tấn công của những hư ảnh thánh thú đó cuối cùng cũng dừng lại.Lúc này năm người Linh Vũ Lương, Đoạn Sơn Hà, Kính Trung Vũ, Nguyệt Hàn Ảnh. Mặc Vân Diễn thở hồng hộc, trong lòng nghĩ mà sợ.Nếu không phải năm vị lão tổ đến, hôm nay bọn chúng có thể đã chết tại nơi này.