“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 4973: “Tiểu bối không biết lễ phép!”
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Tiên Hàm thì càng kinh hãi hơn.Chuyện này... là sao đây?Mà lúc này, Giang Tĩnh lại nói: “Các ngươi đừng đi theo ta”.Nghe vậy, mấy người bên cạnh đều dừng lại.Giang Tĩnh đưa Tần Ninh đến một tòa lầu các trong võ trường, rồi thả trói buộc của Tần Ninh ra.“Ngươi là ai?”Giang Tĩnh trầm giọng nói: “Ta biết có người ám sát con cháu Giang gia, là ngươi đã ra tay cứu giúp, nhưng đây cũng không phải thứ để ngươi ngông cuồng đâu, tiểu bối!”Tần Ninh lúc này sửa sang lại quần áo, nhìn Giang Tĩnh, khẽ nói: “Đã gần bảy vạn năm rồi nhỉ? Ngươi đã mang dáng vẻ của ông cụ non rồi đấy!”Giang Tĩnh nghe vậy, thần sắc càng thêm nghiêm nghị.“Ta đang nói chuyện tử tế với ngươi là vì không muốn giết ngươi đấy, ngươi đừng coi sự nhân từ của ta trở thành sự ngu ngốc của ngươi!”“Ta không ngu ngốc”.Tần Ninh nhìn Giang Tĩnh, nói tiếp: “Tiểu Lập Thanh, qua bao nhiêu năm, có ai từng gọi ngươi như thế chưa?”Giang Tĩnh nghe vậy, thân thể cứng đờ, nhìn Tần Ninh, ánh mắt không dám tin.“Không thể!”Sau đó, Giang Tĩnh lại lắc đầu nói: “Không thể nào”.“Xem ra, nếu ta không thể hiện chút bản lĩnh thì ngươi sẽ không tin hả”.Tần Ninh cười nói: “Vậy thì ta nhắc lại những chuyện chỉ có hai chúng ta biết mà người thứ ba không biết đến nhé”.Giang Tĩnh nghe vậy thì trong lòng bị Tần Ninh làm cho tò mò.“Bảy vạn năm trước, ngươi là con cháu trẻ tuổi của Giang gia, thiên phú bình thường, thanh danh không cao. Ngươi năm đó vô cùng khổ não, cho đến khi, ngươi gặp một thanh niên ở bên bờ sông”.“Thanh niên đó tán thưởng ngươi, gọi ngươi là thiên tài tuyệt thế”.“Đồng thời, truyền thụ cho ngươi một bộ võ quyết tên là... Cuồng Long Thăng Thiên Quyết! Cuồng Long Thăng Thiên Quyết dùng thánh lực tự thân ngưng tụ ra thế cuồng long, bạo phát sức mạnh thiên địa”.Tần Ninh lúc này lẩm bẩm tự nói, giống như đang phác họa ra một cảnh tượng, vẽ ra một bức trang.Giang Tĩnh giống như bị Tần Ninh đưa vào trong hồi ức xa xa kia.
Tiên Hàm thì càng kinh hãi hơn.
Chuyện này... là sao đây?
Mà lúc này, Giang Tĩnh lại nói: “Các ngươi đừng đi theo ta”.
Nghe vậy, mấy người bên cạnh đều dừng lại.
Giang Tĩnh đưa Tần Ninh đến một tòa lầu các trong võ trường, rồi thả trói buộc của Tần Ninh ra.
“Ngươi là ai?”
Giang Tĩnh trầm giọng nói: “Ta biết có người ám sát con cháu Giang gia, là ngươi đã ra tay cứu giúp, nhưng đây cũng không phải thứ để ngươi ngông cuồng đâu, tiểu bối!”
Tần Ninh lúc này sửa sang lại quần áo, nhìn Giang Tĩnh, khẽ nói: “Đã gần bảy vạn năm rồi nhỉ? Ngươi đã mang dáng vẻ của ông cụ non rồi đấy!”
Giang Tĩnh nghe vậy, thần sắc càng thêm nghiêm nghị.
“Ta đang nói chuyện tử tế với ngươi là vì không muốn giết ngươi đấy, ngươi đừng coi sự nhân từ của ta trở thành sự ngu ngốc của ngươi!”
“Ta không ngu ngốc”.
Tần Ninh nhìn Giang Tĩnh, nói tiếp: “Tiểu Lập Thanh, qua bao nhiêu năm, có ai từng gọi ngươi như thế chưa?”
Giang Tĩnh nghe vậy, thân thể cứng đờ, nhìn Tần Ninh, ánh mắt không dám tin.
“Không thể!”
Sau đó, Giang Tĩnh lại lắc đầu nói: “Không thể nào”.
“Xem ra, nếu ta không thể hiện chút bản lĩnh thì ngươi sẽ không tin hả”.
Tần Ninh cười nói: “Vậy thì ta nhắc lại những chuyện chỉ có hai chúng ta biết mà người thứ ba không biết đến nhé”.
Giang Tĩnh nghe vậy thì trong lòng bị Tần Ninh làm cho tò mò.
“Bảy vạn năm trước, ngươi là con cháu trẻ tuổi của Giang gia, thiên phú bình thường, thanh danh không cao. Ngươi năm đó vô cùng khổ não, cho đến khi, ngươi gặp một thanh niên ở bên bờ sông”.
“Thanh niên đó tán thưởng ngươi, gọi ngươi là thiên tài tuyệt thế”.
“Đồng thời, truyền thụ cho ngươi một bộ võ quyết tên là... Cuồng Long Thăng Thiên Quyết! Cuồng Long Thăng Thiên Quyết dùng thánh lực tự thân ngưng tụ ra thế cuồng long, bạo phát sức mạnh thiên địa”.
Tần Ninh lúc này lẩm bẩm tự nói, giống như đang phác họa ra một cảnh tượng, vẽ ra một bức trang.
Giang Tĩnh giống như bị Tần Ninh đưa vào trong hồi ức xa xa kia.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Tiên Hàm thì càng kinh hãi hơn.Chuyện này... là sao đây?Mà lúc này, Giang Tĩnh lại nói: “Các ngươi đừng đi theo ta”.Nghe vậy, mấy người bên cạnh đều dừng lại.Giang Tĩnh đưa Tần Ninh đến một tòa lầu các trong võ trường, rồi thả trói buộc của Tần Ninh ra.“Ngươi là ai?”Giang Tĩnh trầm giọng nói: “Ta biết có người ám sát con cháu Giang gia, là ngươi đã ra tay cứu giúp, nhưng đây cũng không phải thứ để ngươi ngông cuồng đâu, tiểu bối!”Tần Ninh lúc này sửa sang lại quần áo, nhìn Giang Tĩnh, khẽ nói: “Đã gần bảy vạn năm rồi nhỉ? Ngươi đã mang dáng vẻ của ông cụ non rồi đấy!”Giang Tĩnh nghe vậy, thần sắc càng thêm nghiêm nghị.“Ta đang nói chuyện tử tế với ngươi là vì không muốn giết ngươi đấy, ngươi đừng coi sự nhân từ của ta trở thành sự ngu ngốc của ngươi!”“Ta không ngu ngốc”.Tần Ninh nhìn Giang Tĩnh, nói tiếp: “Tiểu Lập Thanh, qua bao nhiêu năm, có ai từng gọi ngươi như thế chưa?”Giang Tĩnh nghe vậy, thân thể cứng đờ, nhìn Tần Ninh, ánh mắt không dám tin.“Không thể!”Sau đó, Giang Tĩnh lại lắc đầu nói: “Không thể nào”.“Xem ra, nếu ta không thể hiện chút bản lĩnh thì ngươi sẽ không tin hả”.Tần Ninh cười nói: “Vậy thì ta nhắc lại những chuyện chỉ có hai chúng ta biết mà người thứ ba không biết đến nhé”.Giang Tĩnh nghe vậy thì trong lòng bị Tần Ninh làm cho tò mò.“Bảy vạn năm trước, ngươi là con cháu trẻ tuổi của Giang gia, thiên phú bình thường, thanh danh không cao. Ngươi năm đó vô cùng khổ não, cho đến khi, ngươi gặp một thanh niên ở bên bờ sông”.“Thanh niên đó tán thưởng ngươi, gọi ngươi là thiên tài tuyệt thế”.“Đồng thời, truyền thụ cho ngươi một bộ võ quyết tên là... Cuồng Long Thăng Thiên Quyết! Cuồng Long Thăng Thiên Quyết dùng thánh lực tự thân ngưng tụ ra thế cuồng long, bạo phát sức mạnh thiên địa”.Tần Ninh lúc này lẩm bẩm tự nói, giống như đang phác họa ra một cảnh tượng, vẽ ra một bức trang.Giang Tĩnh giống như bị Tần Ninh đưa vào trong hồi ức xa xa kia.