“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 5075: "Võ tứ gia khách khí rồi!"
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… “Nơi Võ Môn thành lập được gọi là Võ Sơn, bên ngoài Võ Sơn là núi xếp thành dãy, tổng cộng có ba trăm sáu mươi dãy núi”.“Mà khu vực bên trong Võ Môn có tổng cộng một trăm lẻ tám dãy núi, nơi trung tâm nhất là chín ngọn núi lớn, cũng là cửu đường của Võ Môn”.Giang Ngạo Tuyết giới thiệu.Mấy người ở đây, từ cô ta ra thì không ai biết nhiều về Võ Môn.“Bên ngoài là ba trăm sáu mươi dãy”.“Bên trong là một trăm linh tám dãy”.“Nơi trung tâm nhất là chín ngọn núi lớn!”Ôn Hiến Chi tấm tắc khen: “Võ Môn này đúng là thánh địa nhỉ”.Giang Ngạo Tuyết cười nói: “Thánh lực thiên địa của Võ Môn rất phù hợp với thánh mạch dưới lòng đất, những dãy núi này đều được Cuồng Võ Thiên Đế năm đó cải tạo lại rồi ngưng tụ thành”.“Ba trăm sáu mươi dãy núi bên ngoài thì không có ai ở, mà một trăm lẻ tám dãy bên trong phân chia cho đệ tử Võ Môn ở. Chín tòa núi lớn có khí thế lấp bạt sơn hà, thôn thiên lấp đất”.Nói xong, thánh thú phi hành lúc này đã giảm tốc độ, tiến vào dãy núi.Nhưng thánh thú cũng không trực tiếp bay thẳng vào dãy núi mà bay theo hình tròn quanh Võ Môn rồi không ngừng thu hẹp lại vòng bay.“Xem ra, Võ Môn cũng muốn cho đệ tử Giang gia chúng ta nhìn khí thế của họ”, Giang Ngạo Tuyết cười nói.Trên thực tế, không cần Giang Ngạo Tuyết nói thêm thì mọi người cũng đã nhận thấy.Cả Võ Sơn này có tổng cộng ba trăm sáu mươi dãy núi, dần dần tản ra.Mà một trăm lẻ tám dãy núi bên trong thì ở trong cùng, một phân làm hai, kết nốt với ba trăm sáu mươi dãy núi.Nhìn tổng thể.Chín ngọn núi lớn cao không thể chạm.Lấy chín ngọn núi làm trung tâm khuếch tán ra một trăm lẻ tám dãy núi, rồi đến ba trăm sáu mươi dãy núi.Khuếch tán thành từng tầng, quy mô không ngừng mở ra.Giống như vẽ thành một hình tròn trên mặt đất, có tâm, vòng trong, vòng ngoài, vô cùng tinh tế.Mà khi từ trên không nhìn xuống, đập vào mắt toàn là sông núi uốn lượn, cảnh đẹp vô bờ.Cách chín dãy núi lớn càng gần thì càng cảm nhận được khí thế chấn nhiếp mạnh mẽ được truyền ra từ nơi đó.Rất đáng sợ!Một khắc ấy, Tần Ninh nhìn đi đâu cũng là hồi ức.Trước kia, hắn nhìn trúng nơi này và chọn lấy nó, Võ Môn hoành không xuất thế.
“Nơi Võ Môn thành lập được gọi là Võ Sơn, bên ngoài Võ Sơn là núi xếp thành dãy, tổng cộng có ba trăm sáu mươi dãy núi”.
“Mà khu vực bên trong Võ Môn có tổng cộng một trăm lẻ tám dãy núi, nơi trung tâm nhất là chín ngọn núi lớn, cũng là cửu đường của Võ Môn”.
Giang Ngạo Tuyết giới thiệu.
Mấy người ở đây, từ cô ta ra thì không ai biết nhiều về Võ Môn.
“Bên ngoài là ba trăm sáu mươi dãy”.
“Bên trong là một trăm linh tám dãy”.
“Nơi trung tâm nhất là chín ngọn núi lớn!”
Ôn Hiến Chi tấm tắc khen: “Võ Môn này đúng là thánh địa nhỉ”.
Giang Ngạo Tuyết cười nói: “Thánh lực thiên địa của Võ Môn rất phù hợp với thánh mạch dưới lòng đất, những dãy núi này đều được Cuồng Võ Thiên Đế năm đó cải tạo lại rồi ngưng tụ thành”.
“Ba trăm sáu mươi dãy núi bên ngoài thì không có ai ở, mà một trăm lẻ tám dãy bên trong phân chia cho đệ tử Võ Môn ở. Chín tòa núi lớn có khí thế lấp bạt sơn hà, thôn thiên lấp đất”.
Nói xong, thánh thú phi hành lúc này đã giảm tốc độ, tiến vào dãy núi.
Nhưng thánh thú cũng không trực tiếp bay thẳng vào dãy núi mà bay theo hình tròn quanh Võ Môn rồi không ngừng thu hẹp lại vòng bay.
“Xem ra, Võ Môn cũng muốn cho đệ tử Giang gia chúng ta nhìn khí thế của họ”, Giang Ngạo Tuyết cười nói.
Trên thực tế, không cần Giang Ngạo Tuyết nói thêm thì mọi người cũng đã nhận thấy.
Cả Võ Sơn này có tổng cộng ba trăm sáu mươi dãy núi, dần dần tản ra.
Mà một trăm lẻ tám dãy núi bên trong thì ở trong cùng, một phân làm hai, kết nốt với ba trăm sáu mươi dãy núi.
Nhìn tổng thể.
Chín ngọn núi lớn cao không thể chạm.
Lấy chín ngọn núi làm trung tâm khuếch tán ra một trăm lẻ tám dãy núi, rồi đến ba trăm sáu mươi dãy núi.
Khuếch tán thành từng tầng, quy mô không ngừng mở ra.
Giống như vẽ thành một hình tròn trên mặt đất, có tâm, vòng trong, vòng ngoài, vô cùng tinh tế.
Mà khi từ trên không nhìn xuống, đập vào mắt toàn là sông núi uốn lượn, cảnh đẹp vô bờ.
Cách chín dãy núi lớn càng gần thì càng cảm nhận được khí thế chấn nhiếp mạnh mẽ được truyền ra từ nơi đó.
Rất đáng sợ!
Một khắc ấy, Tần Ninh nhìn đi đâu cũng là hồi ức.
Trước kia, hắn nhìn trúng nơi này và chọn lấy nó, Võ Môn hoành không xuất thế.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… “Nơi Võ Môn thành lập được gọi là Võ Sơn, bên ngoài Võ Sơn là núi xếp thành dãy, tổng cộng có ba trăm sáu mươi dãy núi”.“Mà khu vực bên trong Võ Môn có tổng cộng một trăm lẻ tám dãy núi, nơi trung tâm nhất là chín ngọn núi lớn, cũng là cửu đường của Võ Môn”.Giang Ngạo Tuyết giới thiệu.Mấy người ở đây, từ cô ta ra thì không ai biết nhiều về Võ Môn.“Bên ngoài là ba trăm sáu mươi dãy”.“Bên trong là một trăm linh tám dãy”.“Nơi trung tâm nhất là chín ngọn núi lớn!”Ôn Hiến Chi tấm tắc khen: “Võ Môn này đúng là thánh địa nhỉ”.Giang Ngạo Tuyết cười nói: “Thánh lực thiên địa của Võ Môn rất phù hợp với thánh mạch dưới lòng đất, những dãy núi này đều được Cuồng Võ Thiên Đế năm đó cải tạo lại rồi ngưng tụ thành”.“Ba trăm sáu mươi dãy núi bên ngoài thì không có ai ở, mà một trăm lẻ tám dãy bên trong phân chia cho đệ tử Võ Môn ở. Chín tòa núi lớn có khí thế lấp bạt sơn hà, thôn thiên lấp đất”.Nói xong, thánh thú phi hành lúc này đã giảm tốc độ, tiến vào dãy núi.Nhưng thánh thú cũng không trực tiếp bay thẳng vào dãy núi mà bay theo hình tròn quanh Võ Môn rồi không ngừng thu hẹp lại vòng bay.“Xem ra, Võ Môn cũng muốn cho đệ tử Giang gia chúng ta nhìn khí thế của họ”, Giang Ngạo Tuyết cười nói.Trên thực tế, không cần Giang Ngạo Tuyết nói thêm thì mọi người cũng đã nhận thấy.Cả Võ Sơn này có tổng cộng ba trăm sáu mươi dãy núi, dần dần tản ra.Mà một trăm lẻ tám dãy núi bên trong thì ở trong cùng, một phân làm hai, kết nốt với ba trăm sáu mươi dãy núi.Nhìn tổng thể.Chín ngọn núi lớn cao không thể chạm.Lấy chín ngọn núi làm trung tâm khuếch tán ra một trăm lẻ tám dãy núi, rồi đến ba trăm sáu mươi dãy núi.Khuếch tán thành từng tầng, quy mô không ngừng mở ra.Giống như vẽ thành một hình tròn trên mặt đất, có tâm, vòng trong, vòng ngoài, vô cùng tinh tế.Mà khi từ trên không nhìn xuống, đập vào mắt toàn là sông núi uốn lượn, cảnh đẹp vô bờ.Cách chín dãy núi lớn càng gần thì càng cảm nhận được khí thế chấn nhiếp mạnh mẽ được truyền ra từ nơi đó.Rất đáng sợ!Một khắc ấy, Tần Ninh nhìn đi đâu cũng là hồi ức.Trước kia, hắn nhìn trúng nơi này và chọn lấy nó, Võ Môn hoành không xuất thế.