“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 5076: Rất đáng sợ!
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Năm đó, hắn muốn tạo ra một thánh vực Đại Võ thịnh thế phồn hoa, lục đại gia tộc gia nhập Võ Môn.Vài vạn năm qua đi, lại một lần nữa thấy cảnh này, Tần Ninh chỉ cảm khái vạn phần.Cho dù đã nhìn thấy nhân sinh muôn màu, nhưng trái tim hắn vẫn còn rất trẻ.Lúc này, đệ tử Giang gia gần như đều bị cảnh đẹp rung động.Trong một trăm lẻ tám dãy núi, ít thì có mấy ngọn núi, nhiều thì lên đến hàng trăm ngọn. Ở đỉnh núi, sườn núi hoặc chân núi đều có rất nhiều kiến trúc.Lầu các, cung điện, đình đài, nhà tranh, đều có...Càng hướng về chỗ sâu thì cung điện lầu các càng to lớn hùng vĩ, khiến lòng người kinh sợ.Cảnh trí này quả thực xứng đáng với hai chữ Võ Môn, hai chữ bá chủ.Phong Vô Tình cảm thán: “Cả đời Cuồng Võ Thiên Đế nổi danh với chữ cuồng, nhưng khi nhìn cấu tạo của Võ Môn thì có thể thấy bên trong cuồng còn có sự tỉ mỉ, không phải Thánh Đế nào cũng có thể sánh bằng”.Ôn Hiến Chi nghe vậy thì chỉ cười: “Đang ở ngay trước mặt ngươi đấy thôi, ngươi khen sư tôn ta luôn là được mà”.Phong Vô Tình mỉm cười, không nói gì nhiều.Tần Ninh là Cuồng Võ Thiên Đế?Cho đến giờ, hắn ta vẫn không thể thuyết phục bản thân tin vào điều ấy.Chẳng qua lần đến Võ Môn này, có lẽ Tần Ninh có thể chứng minh được!Thanh niên cảnh giới Thánh Hoàng nhất văn trước mặt hắn ta này rốt cuộc sẽ có thái độ gì vào lần này đây?Muốn lấy sức một mình để xoay chuyển tình thế sao?Nhưng Võ Môn đã tồn tại vài vạn năm, một mình hắn sao có thể ngăn lại hết thảy?Phi cầm hạ cánh ở một vùng thung lũng.Lúc này, Võ Phưởng dẫn người của Giang gia và võ giả của đảo Xích Dương đi loanh quanh ngắm phong cảnh Võ Môn.Đệ tử Võ Môn đi qua đi lại, trước ngực khắc một chữ “Võ”.Cuối cùng, đám người Giang gia được sắp xếp đến một vùng núi gần với chín ngọn núi lớn.Nơi đây cây cối um tùm, hoa cỏ khắp nơi, còn có những khe suối nhỏ, thỏ con, nai con chạy nhảy, cảm giác giống như thế ngoại đào nguyên vậy.Mấy người Tần Ninh thì ở lại một tòa lầu các bên sườn núi.Tỉ thí Đại Võ Tài mênh mông vô cùng.Các đại gia tộc, các đại thế lực tới đây, Võ Môn cũng phái người nghênh đón, sắp xếp chỗ ở, cần khá nhiều thời gian.Lúc này, Tần Ninh đứng yên trong một đình nghỉ mát bên sườn núi, ngẩng đầu nhìn chín ngọn núi lớn ở nơi xa,Nơi ấy đại diện cho chín vị đường chủ có quyền lợi cao nhất, đại diện cho trung tâm quyền lợi của Võ Môn.
Năm đó, hắn muốn tạo ra một thánh vực Đại Võ thịnh thế phồn hoa, lục đại gia tộc gia nhập Võ Môn.
Vài vạn năm qua đi, lại một lần nữa thấy cảnh này, Tần Ninh chỉ cảm khái vạn phần.
Cho dù đã nhìn thấy nhân sinh muôn màu, nhưng trái tim hắn vẫn còn rất trẻ.
Lúc này, đệ tử Giang gia gần như đều bị cảnh đẹp rung động.
Trong một trăm lẻ tám dãy núi, ít thì có mấy ngọn núi, nhiều thì lên đến hàng trăm ngọn. Ở đỉnh núi, sườn núi hoặc chân núi đều có rất nhiều kiến trúc.
Lầu các, cung điện, đình đài, nhà tranh, đều có...
Càng hướng về chỗ sâu thì cung điện lầu các càng to lớn hùng vĩ, khiến lòng người kinh sợ.
Cảnh trí này quả thực xứng đáng với hai chữ Võ Môn, hai chữ bá chủ.
Phong Vô Tình cảm thán: “Cả đời Cuồng Võ Thiên Đế nổi danh với chữ cuồng, nhưng khi nhìn cấu tạo của Võ Môn thì có thể thấy bên trong cuồng còn có sự tỉ mỉ, không phải Thánh Đế nào cũng có thể sánh bằng”.
Ôn Hiến Chi nghe vậy thì chỉ cười: “Đang ở ngay trước mặt ngươi đấy thôi, ngươi khen sư tôn ta luôn là được mà”.
Phong Vô Tình mỉm cười, không nói gì nhiều.
Tần Ninh là Cuồng Võ Thiên Đế?
Cho đến giờ, hắn ta vẫn không thể thuyết phục bản thân tin vào điều ấy.
Chẳng qua lần đến Võ Môn này, có lẽ Tần Ninh có thể chứng minh được!
Thanh niên cảnh giới Thánh Hoàng nhất văn trước mặt hắn ta này rốt cuộc sẽ có thái độ gì vào lần này đây?
Muốn lấy sức một mình để xoay chuyển tình thế sao?
Nhưng Võ Môn đã tồn tại vài vạn năm, một mình hắn sao có thể ngăn lại hết thảy?
Phi cầm hạ cánh ở một vùng thung lũng.
Lúc này, Võ Phưởng dẫn người của Giang gia và võ giả của đảo Xích Dương đi loanh quanh ngắm phong cảnh Võ Môn.
Đệ tử Võ Môn đi qua đi lại, trước ngực khắc một chữ “Võ”.
Cuối cùng, đám người Giang gia được sắp xếp đến một vùng núi gần với chín ngọn núi lớn.
Nơi đây cây cối um tùm, hoa cỏ khắp nơi, còn có những khe suối nhỏ, thỏ con, nai con chạy nhảy, cảm giác giống như thế ngoại đào nguyên vậy.
Mấy người Tần Ninh thì ở lại một tòa lầu các bên sườn núi.
Tỉ thí Đại Võ Tài mênh mông vô cùng.
Các đại gia tộc, các đại thế lực tới đây, Võ Môn cũng phái người nghênh đón, sắp xếp chỗ ở, cần khá nhiều thời gian.
Lúc này, Tần Ninh đứng yên trong một đình nghỉ mát bên sườn núi, ngẩng đầu nhìn chín ngọn núi lớn ở nơi xa,
Nơi ấy đại diện cho chín vị đường chủ có quyền lợi cao nhất, đại diện cho trung tâm quyền lợi của Võ Môn.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Năm đó, hắn muốn tạo ra một thánh vực Đại Võ thịnh thế phồn hoa, lục đại gia tộc gia nhập Võ Môn.Vài vạn năm qua đi, lại một lần nữa thấy cảnh này, Tần Ninh chỉ cảm khái vạn phần.Cho dù đã nhìn thấy nhân sinh muôn màu, nhưng trái tim hắn vẫn còn rất trẻ.Lúc này, đệ tử Giang gia gần như đều bị cảnh đẹp rung động.Trong một trăm lẻ tám dãy núi, ít thì có mấy ngọn núi, nhiều thì lên đến hàng trăm ngọn. Ở đỉnh núi, sườn núi hoặc chân núi đều có rất nhiều kiến trúc.Lầu các, cung điện, đình đài, nhà tranh, đều có...Càng hướng về chỗ sâu thì cung điện lầu các càng to lớn hùng vĩ, khiến lòng người kinh sợ.Cảnh trí này quả thực xứng đáng với hai chữ Võ Môn, hai chữ bá chủ.Phong Vô Tình cảm thán: “Cả đời Cuồng Võ Thiên Đế nổi danh với chữ cuồng, nhưng khi nhìn cấu tạo của Võ Môn thì có thể thấy bên trong cuồng còn có sự tỉ mỉ, không phải Thánh Đế nào cũng có thể sánh bằng”.Ôn Hiến Chi nghe vậy thì chỉ cười: “Đang ở ngay trước mặt ngươi đấy thôi, ngươi khen sư tôn ta luôn là được mà”.Phong Vô Tình mỉm cười, không nói gì nhiều.Tần Ninh là Cuồng Võ Thiên Đế?Cho đến giờ, hắn ta vẫn không thể thuyết phục bản thân tin vào điều ấy.Chẳng qua lần đến Võ Môn này, có lẽ Tần Ninh có thể chứng minh được!Thanh niên cảnh giới Thánh Hoàng nhất văn trước mặt hắn ta này rốt cuộc sẽ có thái độ gì vào lần này đây?Muốn lấy sức một mình để xoay chuyển tình thế sao?Nhưng Võ Môn đã tồn tại vài vạn năm, một mình hắn sao có thể ngăn lại hết thảy?Phi cầm hạ cánh ở một vùng thung lũng.Lúc này, Võ Phưởng dẫn người của Giang gia và võ giả của đảo Xích Dương đi loanh quanh ngắm phong cảnh Võ Môn.Đệ tử Võ Môn đi qua đi lại, trước ngực khắc một chữ “Võ”.Cuối cùng, đám người Giang gia được sắp xếp đến một vùng núi gần với chín ngọn núi lớn.Nơi đây cây cối um tùm, hoa cỏ khắp nơi, còn có những khe suối nhỏ, thỏ con, nai con chạy nhảy, cảm giác giống như thế ngoại đào nguyên vậy.Mấy người Tần Ninh thì ở lại một tòa lầu các bên sườn núi.Tỉ thí Đại Võ Tài mênh mông vô cùng.Các đại gia tộc, các đại thế lực tới đây, Võ Môn cũng phái người nghênh đón, sắp xếp chỗ ở, cần khá nhiều thời gian.Lúc này, Tần Ninh đứng yên trong một đình nghỉ mát bên sườn núi, ngẩng đầu nhìn chín ngọn núi lớn ở nơi xa,Nơi ấy đại diện cho chín vị đường chủ có quyền lợi cao nhất, đại diện cho trung tâm quyền lợi của Võ Môn.