“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 5087: "Sự tình đến đây là kết thúc."
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Chỉ là vào giờ phút này, một thanh âm đột nhiên vang lên.Tiên Hàm dần dần đứng dậy, lau đi vết máu nơi khóe miệng, nhìn về phía Đường Dục, thở hổn hển nói: "Đánh người xong mà cứ thế rời đi à"Lời này vừa nói ra, Đường Dục quay người, cố nhịn cảm giác buồn cười nói: "Vậy ngươi muốn như thế nào?"“Xin lỗi ông đây ngay!”Tiên Hàm lúc này quát khẽ một tiếng, trừng mắt nhìn Đường Dục, gầm thét lên.Xin lỗi?Đám Đường Dục còn tưởng mình nghe lầm.“Ngươi bảo ta xin lỗi ngươi ư?”, Đường Dục bật cười.Tiên Hàm vào giờ phút này đứng dậy, ngẩng đầu nhìn về phía Đường Dục.“Ta đời này vốn không phải thiên tài, nếu không gặp đại ca thì ta đã sớm chết trong rừng thiêng nước độc rồi”.“Đại ca không chê ta, dạy ta tu võ, mới có Hàm Vương, Tiên Hàm của hiện tại, ta của hiện tại”.“Đại ca chỉ đơn thuần là đối tốt với ta, không mưu đồ mục đích khác”.“Đời này, ta cho rằng chỉ gặp một người không có bất kỳ ý đồ gì với ta như vậy, cho đến khi ta gặp được Tuyết nhi!”Tiên Hàm nhìn Giang Ngạo Tuyết, nói tiếp: “Thế gian này, ai chèn ép ta, Tiên Hàm ta có thể mỉm cười cho qua, nhưng mắng đại ca ta, ta sẽ liều mạng với ngươi, mắng người yêu ta, ta cũng sẽ liều mạng với ngươi!”"Xin lỗi ngay!"Tiên Hàm khí phách nói: “Nếu không ta sẽ không để yên chuyện hôm nay đâu”.Nghe đến những lời này, Đường Dục mang thần sắc cổ quái, nhịn không được cười nhạo nói: "Nếu không phải Giang nhị gia ở đây, ngươi đã là thi thể rồi".“Muốn ta xin lỗi, Tiên Hàm, ngươi xứng sao?”“Ngươi nói xem?”Tiên Hàm lạnh lùng nói.“Ta cảm thấy ngươi không xứng!”, Đường Dục nói xong, cầm trường thương, nhìn Tiên Hàm, cười nói: “Nghe cho rõ, ngươi, không, xứng”.Lúc này, sắc mặt Tiên Hàm rất bình tĩnh.Mà đúng vào lúc này, một thanh âm đột nhiên vang lên."Ngươi cảm thấy thế nào không quan trọng, quan trọng là ta cảm thấy thế nào, cho nên ta cảm thấy, Tiên Hàm xứng!"Thanh âm kia đột ngột vang lên, một bóng người từ bên ngoài chậm rãi đi vào.
Chỉ là vào giờ phút này, một thanh âm đột nhiên vang lên.
Tiên Hàm dần dần đứng dậy, lau đi vết máu nơi khóe miệng, nhìn về phía Đường Dục, thở hổn hển nói: "Đánh người xong mà cứ thế rời đi à"
Lời này vừa nói ra, Đường Dục quay người, cố nhịn cảm giác buồn cười nói: "Vậy ngươi muốn như thế nào?"
“Xin lỗi ông đây ngay!”
Tiên Hàm lúc này quát khẽ một tiếng, trừng mắt nhìn Đường Dục, gầm thét lên.
Xin lỗi?
Đám Đường Dục còn tưởng mình nghe lầm.
“Ngươi bảo ta xin lỗi ngươi ư?”, Đường Dục bật cười.
Tiên Hàm vào giờ phút này đứng dậy, ngẩng đầu nhìn về phía Đường Dục.
“Ta đời này vốn không phải thiên tài, nếu không gặp đại ca thì ta đã sớm chết trong rừng thiêng nước độc rồi”.
“Đại ca không chê ta, dạy ta tu võ, mới có Hàm Vương, Tiên Hàm của hiện tại, ta của hiện tại”.
“Đại ca chỉ đơn thuần là đối tốt với ta, không mưu đồ mục đích khác”.
“Đời này, ta cho rằng chỉ gặp một người không có bất kỳ ý đồ gì với ta như vậy, cho đến khi ta gặp được Tuyết nhi!”
Tiên Hàm nhìn Giang Ngạo Tuyết, nói tiếp: “Thế gian này, ai chèn ép ta, Tiên Hàm ta có thể mỉm cười cho qua, nhưng mắng đại ca ta, ta sẽ liều mạng với ngươi, mắng người yêu ta, ta cũng sẽ liều mạng với ngươi!”
"Xin lỗi ngay!"
Tiên Hàm khí phách nói: “Nếu không ta sẽ không để yên chuyện hôm nay đâu”.
Nghe đến những lời này, Đường Dục mang thần sắc cổ quái, nhịn không được cười nhạo nói: "Nếu không phải Giang nhị gia ở đây, ngươi đã là thi thể rồi".
“Muốn ta xin lỗi, Tiên Hàm, ngươi xứng sao?”
“Ngươi nói xem?”
Tiên Hàm lạnh lùng nói.
“Ta cảm thấy ngươi không xứng!”, Đường Dục nói xong, cầm trường thương, nhìn Tiên Hàm, cười nói: “Nghe cho rõ, ngươi, không, xứng”.
Lúc này, sắc mặt Tiên Hàm rất bình tĩnh.
Mà đúng vào lúc này, một thanh âm đột nhiên vang lên.
"Ngươi cảm thấy thế nào không quan trọng, quan trọng là ta cảm thấy thế nào, cho nên ta cảm thấy, Tiên Hàm xứng!"
Thanh âm kia đột ngột vang lên, một bóng người từ bên ngoài chậm rãi đi vào.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Chỉ là vào giờ phút này, một thanh âm đột nhiên vang lên.Tiên Hàm dần dần đứng dậy, lau đi vết máu nơi khóe miệng, nhìn về phía Đường Dục, thở hổn hển nói: "Đánh người xong mà cứ thế rời đi à"Lời này vừa nói ra, Đường Dục quay người, cố nhịn cảm giác buồn cười nói: "Vậy ngươi muốn như thế nào?"“Xin lỗi ông đây ngay!”Tiên Hàm lúc này quát khẽ một tiếng, trừng mắt nhìn Đường Dục, gầm thét lên.Xin lỗi?Đám Đường Dục còn tưởng mình nghe lầm.“Ngươi bảo ta xin lỗi ngươi ư?”, Đường Dục bật cười.Tiên Hàm vào giờ phút này đứng dậy, ngẩng đầu nhìn về phía Đường Dục.“Ta đời này vốn không phải thiên tài, nếu không gặp đại ca thì ta đã sớm chết trong rừng thiêng nước độc rồi”.“Đại ca không chê ta, dạy ta tu võ, mới có Hàm Vương, Tiên Hàm của hiện tại, ta của hiện tại”.“Đại ca chỉ đơn thuần là đối tốt với ta, không mưu đồ mục đích khác”.“Đời này, ta cho rằng chỉ gặp một người không có bất kỳ ý đồ gì với ta như vậy, cho đến khi ta gặp được Tuyết nhi!”Tiên Hàm nhìn Giang Ngạo Tuyết, nói tiếp: “Thế gian này, ai chèn ép ta, Tiên Hàm ta có thể mỉm cười cho qua, nhưng mắng đại ca ta, ta sẽ liều mạng với ngươi, mắng người yêu ta, ta cũng sẽ liều mạng với ngươi!”"Xin lỗi ngay!"Tiên Hàm khí phách nói: “Nếu không ta sẽ không để yên chuyện hôm nay đâu”.Nghe đến những lời này, Đường Dục mang thần sắc cổ quái, nhịn không được cười nhạo nói: "Nếu không phải Giang nhị gia ở đây, ngươi đã là thi thể rồi".“Muốn ta xin lỗi, Tiên Hàm, ngươi xứng sao?”“Ngươi nói xem?”Tiên Hàm lạnh lùng nói.“Ta cảm thấy ngươi không xứng!”, Đường Dục nói xong, cầm trường thương, nhìn Tiên Hàm, cười nói: “Nghe cho rõ, ngươi, không, xứng”.Lúc này, sắc mặt Tiên Hàm rất bình tĩnh.Mà đúng vào lúc này, một thanh âm đột nhiên vang lên."Ngươi cảm thấy thế nào không quan trọng, quan trọng là ta cảm thấy thế nào, cho nên ta cảm thấy, Tiên Hàm xứng!"Thanh âm kia đột ngột vang lên, một bóng người từ bên ngoài chậm rãi đi vào.