“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 5086: “Đường gia của Võ Môn các ngươi là cái đếch gì!”
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Nhưng không ngờ rằng Tiên Hàm này cũng khó đối phó.Đường Nhất Minh rõ ràng đã thua.Nhưng cũng chẳng sao, bọn họ tự xuất thủ là được.Vẫn là câu nói đó, giết Tiên Hàm thì Giang gia còn làm được gì? Người này không phải đệ tử nòng cốt của Giang gia, sao Giang gia phải vì hắn ta mà vạch mặt, truy cứu bọn họ?“Chịu chết đi!”Lúc này, Đường Dục bước ra, cầm trường thương trong tay, mũi thương đâm thẳng về phía Tiên Hàm.Ông...Trong lúc nhất thời, không khí bắn ra tiếng nổ đùng đoàng.Nhưng khi mũi thương còn cách ngực Tiên Hàm một chút thì đột nhiên ngừng lại.Chỉ thấy có một bóng người xuất hiện giữa Đường Dục và Tiên Hàm.“Đường Dục, là thiên tài Đường gia thì nên độ lượng hơn mới phải”.Một tiếng cười nhạt vang lên.Một người đàn ông trung niên lúc này xuất hiện giữa hai người, ngăn cản một thương kia của Đường Dục.Đường Dục nhìn về phía người tới, thần sắc hơi nghiêm nghị.“Giang nhị gia!”Đường Dục thu thương, chắp tay nói.“Cha...”“Nhị thúc...”Giang Y Y cùng Giang Ngạo Tuyết đều nhẹ nhàng thở ra.Nếu Giang Du Khải không đến, Tiên Hàm có thể sẽ bị giết thật.Đường Dục hạ thủ tàn nhẫn, căn bản không coi tính mạng của Tiên Hàm ra gì.Giang Du Khải bước ra, nhìn mấy người."Sự tình đến đây là kết thúc."Giang Du Khải chậm rãi nói: "Đường Dục, Tiên Hàm tuy không phải người của Giang gia, nhưng đã được thái thượng Giang gia công nhận, tình đầu ý hợp với Giang Ngạo Tuyết, vài ngày nữa Giang gia ta sẽ tuyên bố tin tức này ra".Đường Dục nghe thấy lời này, thần sắc mang theo vài phần kinh ngạc, nhìn Tiên Hàm."Vãn bối mạo phạm!", Đường Dục lại lần nữa chắp tay nói: "Nếu như thế, nể mặt Giang nhị gia, ta không tính toán nữa".Đường Dục nói, liếc qua Tiên Hàm, quay người liền muốn rời đi.Không giết được Tiên Hàm, nhưng cũng không sao.“Đứng... lại!”
Nhưng không ngờ rằng Tiên Hàm này cũng khó đối phó.
Đường Nhất Minh rõ ràng đã thua.
Nhưng cũng chẳng sao, bọn họ tự xuất thủ là được.
Vẫn là câu nói đó, giết Tiên Hàm thì Giang gia còn làm được gì? Người này không phải đệ tử nòng cốt của Giang gia, sao Giang gia phải vì hắn ta mà vạch mặt, truy cứu bọn họ?
“Chịu chết đi!”
Lúc này, Đường Dục bước ra, cầm trường thương trong tay, mũi thương đâm thẳng về phía Tiên Hàm.
Ông...
Trong lúc nhất thời, không khí bắn ra tiếng nổ đùng đoàng.
Nhưng khi mũi thương còn cách ngực Tiên Hàm một chút thì đột nhiên ngừng lại.
Chỉ thấy có một bóng người xuất hiện giữa Đường Dục và Tiên Hàm.
“Đường Dục, là thiên tài Đường gia thì nên độ lượng hơn mới phải”.
Một tiếng cười nhạt vang lên.
Một người đàn ông trung niên lúc này xuất hiện giữa hai người, ngăn cản một thương kia của Đường Dục.
Đường Dục nhìn về phía người tới, thần sắc hơi nghiêm nghị.
“Giang nhị gia!”
Đường Dục thu thương, chắp tay nói.
“Cha...”
“Nhị thúc...”
Giang Y Y cùng Giang Ngạo Tuyết đều nhẹ nhàng thở ra.
Nếu Giang Du Khải không đến, Tiên Hàm có thể sẽ bị giết thật.
Đường Dục hạ thủ tàn nhẫn, căn bản không coi tính mạng của Tiên Hàm ra gì.
Giang Du Khải bước ra, nhìn mấy người.
"Sự tình đến đây là kết thúc."
Giang Du Khải chậm rãi nói: "Đường Dục, Tiên Hàm tuy không phải người của Giang gia, nhưng đã được thái thượng Giang gia công nhận, tình đầu ý hợp với Giang Ngạo Tuyết, vài ngày nữa Giang gia ta sẽ tuyên bố tin tức này ra".
Đường Dục nghe thấy lời này, thần sắc mang theo vài phần kinh ngạc, nhìn Tiên Hàm.
"Vãn bối mạo phạm!", Đường Dục lại lần nữa chắp tay nói: "Nếu như thế, nể mặt Giang nhị gia, ta không tính toán nữa".
Đường Dục nói, liếc qua Tiên Hàm, quay người liền muốn rời đi.
Không giết được Tiên Hàm, nhưng cũng không sao.
“Đứng... lại!”
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Nhưng không ngờ rằng Tiên Hàm này cũng khó đối phó.Đường Nhất Minh rõ ràng đã thua.Nhưng cũng chẳng sao, bọn họ tự xuất thủ là được.Vẫn là câu nói đó, giết Tiên Hàm thì Giang gia còn làm được gì? Người này không phải đệ tử nòng cốt của Giang gia, sao Giang gia phải vì hắn ta mà vạch mặt, truy cứu bọn họ?“Chịu chết đi!”Lúc này, Đường Dục bước ra, cầm trường thương trong tay, mũi thương đâm thẳng về phía Tiên Hàm.Ông...Trong lúc nhất thời, không khí bắn ra tiếng nổ đùng đoàng.Nhưng khi mũi thương còn cách ngực Tiên Hàm một chút thì đột nhiên ngừng lại.Chỉ thấy có một bóng người xuất hiện giữa Đường Dục và Tiên Hàm.“Đường Dục, là thiên tài Đường gia thì nên độ lượng hơn mới phải”.Một tiếng cười nhạt vang lên.Một người đàn ông trung niên lúc này xuất hiện giữa hai người, ngăn cản một thương kia của Đường Dục.Đường Dục nhìn về phía người tới, thần sắc hơi nghiêm nghị.“Giang nhị gia!”Đường Dục thu thương, chắp tay nói.“Cha...”“Nhị thúc...”Giang Y Y cùng Giang Ngạo Tuyết đều nhẹ nhàng thở ra.Nếu Giang Du Khải không đến, Tiên Hàm có thể sẽ bị giết thật.Đường Dục hạ thủ tàn nhẫn, căn bản không coi tính mạng của Tiên Hàm ra gì.Giang Du Khải bước ra, nhìn mấy người."Sự tình đến đây là kết thúc."Giang Du Khải chậm rãi nói: "Đường Dục, Tiên Hàm tuy không phải người của Giang gia, nhưng đã được thái thượng Giang gia công nhận, tình đầu ý hợp với Giang Ngạo Tuyết, vài ngày nữa Giang gia ta sẽ tuyên bố tin tức này ra".Đường Dục nghe thấy lời này, thần sắc mang theo vài phần kinh ngạc, nhìn Tiên Hàm."Vãn bối mạo phạm!", Đường Dục lại lần nữa chắp tay nói: "Nếu như thế, nể mặt Giang nhị gia, ta không tính toán nữa".Đường Dục nói, liếc qua Tiên Hàm, quay người liền muốn rời đi.Không giết được Tiên Hàm, nhưng cũng không sao.“Đứng... lại!”