“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 5124: "Nói hươu nói vượn!"

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… "Hắn ta sẽ không về được!"Võ Hi lại cười nhạt một tiếng, hất tay áo dài lên vắt ra sau lưng, cười nhạt nói: "Diệp Nam Hiên, có lẽ bây giờ đã chết rồi".Võ Hi vừa dứt lời, sắc mặt hai người Giang Vũ và Khúc Linh Nhân đều tái nhợt.Tần Ninh lại ngồi trên ghế nhìn về phía Võ Hi, sắc mặt dần dần lạnh lùng.Chỉ là giờ phút này, Võ Hi cũng không thèm để ý."Hai vị còn không biết người này là thần thánh phương nào đúng không?", Võ Hi chỉ vào Tần Ninh, mỉm cười."Đây chính là bá chủ thánh vực Đại Võ ngày xưa, người sáng tạo ra Võ Môn, Cuồng Võ Thiên Đế truyền kỳ một đời".Võ Hi không nhịn được nói: "Người ngồi ở trước mặt hai người các ngươi, thế nhưng các ngươi lại không nhận ra đi!"Nghe thấy lời này, Giang Vũ và Khúc Linh Nhân lại trợn mắt há hốc mồm nhìn về phía Tần Ninh."Nói hươu nói vượn".Khúc Linh Nhân quát: "Cho dù Cuồng Đế đại nhân đã trở về, sao chúng ta lại có thể không nhận ra được chứ?""Ha ha ha..."Võ Hi đột nhiên cười ha hả."Cuồng Đế, ngươi nhìn xem, ngươi đổi một thân thể, đổi một dáng vẻ khác, căn bản không ai nhận được ngươi"."Bây giờ ngươi chỉ là cảnh giới Thánh Hoàng, đây là một chuyện đáng buồn cỡ nào chứ!""Cho dù hôm nay ngươi chết ở chỗ này, có ai biết được bây giờ Cuồng Võ Thiên Đế năm đó đã trở về đâu?""Anh minh một thế uy vũ cả đời, nhưng đó cũng là kiếp trước của ngươi, bây giờ ngươi trở về, ngươi cho rằng ngươi còn có thể làm nghiêng trời lệch đất sao?"Sắc mặt của Võ Hi càng ngày càng khoa trương, càng ngày càng dữ tợn.Đến bây giờ Khúc Linh Nhân và Giang Vũ vẫn không tin người đứng trước mắt sẽ là Cuồng Đế đại nhân năm đó!Tần Ninh vẫn tỏ ra bình thản ngồi trên ghế dựa, không nhúc nhích chút nào."Nếu mọi việc đều đã được làm rõ, vậy hãy trò chuyện một chút đi".Tần Ninh nhìn về phía bốn người Võ Hi, Thần Hi, Phụng Thiên Tồn, Đường Trung Hoài, chậm rãi nói: "Nói một chút xem vì sao lại làm như thế".Thần Hi mở miệng."Bởi vì không phục".Thần Hi mở miệng: "Năm đó sáu tộc đỉnh thiên lập địa, bởi vì ngươi mà phải khuất phục trước Võ Môn, bởi vì Diệp Nam Hiên mà không thể không tiếp tục khuất phục, ngươi không ở đây, Diệp Nam Hiên không ở đây, chúng ta cũng nên thoát khỏi Võ Môn"."Thoát khỏi Võ Môn?"Tần Ninh cười.

"Hắn ta sẽ không về được!"

Võ Hi lại cười nhạt một tiếng, hất tay áo dài lên vắt ra sau lưng, cười nhạt nói: "Diệp Nam Hiên, có lẽ bây giờ đã chết rồi".

Võ Hi vừa dứt lời, sắc mặt hai người Giang Vũ và Khúc Linh Nhân đều tái nhợt.

Tần Ninh lại ngồi trên ghế nhìn về phía Võ Hi, sắc mặt dần dần lạnh lùng.

Chỉ là giờ phút này, Võ Hi cũng không thèm để ý.

"Hai vị còn không biết người này là thần thánh phương nào đúng không?", Võ Hi chỉ vào Tần Ninh, mỉm cười.

"Đây chính là bá chủ thánh vực Đại Võ ngày xưa, người sáng tạo ra Võ Môn, Cuồng Võ Thiên Đế truyền kỳ một đời".

Võ Hi không nhịn được nói: "Người ngồi ở trước mặt hai người các ngươi, thế nhưng các ngươi lại không nhận ra đi!"

Nghe thấy lời này, Giang Vũ và Khúc Linh Nhân lại trợn mắt há hốc mồm nhìn về phía Tần Ninh.

"Nói hươu nói vượn".

Khúc Linh Nhân quát: "Cho dù Cuồng Đế đại nhân đã trở về, sao chúng ta lại có thể không nhận ra được chứ?"

"Ha ha ha..."

Võ Hi đột nhiên cười ha hả.

"Cuồng Đế, ngươi nhìn xem, ngươi đổi một thân thể, đổi một dáng vẻ khác, căn bản không ai nhận được ngươi".

"Bây giờ ngươi chỉ là cảnh giới Thánh Hoàng, đây là một chuyện đáng buồn cỡ nào chứ!"

"Cho dù hôm nay ngươi chết ở chỗ này, có ai biết được bây giờ Cuồng Võ Thiên Đế năm đó đã trở về đâu?"

"Anh minh một thế uy vũ cả đời, nhưng đó cũng là kiếp trước của ngươi, bây giờ ngươi trở về, ngươi cho rằng ngươi còn có thể làm nghiêng trời lệch đất sao?"

Sắc mặt của Võ Hi càng ngày càng khoa trương, càng ngày càng dữ tợn.

Đến bây giờ Khúc Linh Nhân và Giang Vũ vẫn không tin người đứng trước mắt sẽ là Cuồng Đế đại nhân năm đó!

Tần Ninh vẫn tỏ ra bình thản ngồi trên ghế dựa, không nhúc nhích chút nào.

"Nếu mọi việc đều đã được làm rõ, vậy hãy trò chuyện một chút đi".

Tần Ninh nhìn về phía bốn người Võ Hi, Thần Hi, Phụng Thiên Tồn, Đường Trung Hoài, chậm rãi nói: "Nói một chút xem vì sao lại làm như thế".

Thần Hi mở miệng.

"Bởi vì không phục".

Thần Hi mở miệng: "Năm đó sáu tộc đỉnh thiên lập địa, bởi vì ngươi mà phải khuất phục trước Võ Môn, bởi vì Diệp Nam Hiên mà không thể không tiếp tục khuất phục, ngươi không ở đây, Diệp Nam Hiên không ở đây, chúng ta cũng nên thoát khỏi Võ Môn".

"Thoát khỏi Võ Môn?"

Tần Ninh cười.

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… "Hắn ta sẽ không về được!"Võ Hi lại cười nhạt một tiếng, hất tay áo dài lên vắt ra sau lưng, cười nhạt nói: "Diệp Nam Hiên, có lẽ bây giờ đã chết rồi".Võ Hi vừa dứt lời, sắc mặt hai người Giang Vũ và Khúc Linh Nhân đều tái nhợt.Tần Ninh lại ngồi trên ghế nhìn về phía Võ Hi, sắc mặt dần dần lạnh lùng.Chỉ là giờ phút này, Võ Hi cũng không thèm để ý."Hai vị còn không biết người này là thần thánh phương nào đúng không?", Võ Hi chỉ vào Tần Ninh, mỉm cười."Đây chính là bá chủ thánh vực Đại Võ ngày xưa, người sáng tạo ra Võ Môn, Cuồng Võ Thiên Đế truyền kỳ một đời".Võ Hi không nhịn được nói: "Người ngồi ở trước mặt hai người các ngươi, thế nhưng các ngươi lại không nhận ra đi!"Nghe thấy lời này, Giang Vũ và Khúc Linh Nhân lại trợn mắt há hốc mồm nhìn về phía Tần Ninh."Nói hươu nói vượn".Khúc Linh Nhân quát: "Cho dù Cuồng Đế đại nhân đã trở về, sao chúng ta lại có thể không nhận ra được chứ?""Ha ha ha..."Võ Hi đột nhiên cười ha hả."Cuồng Đế, ngươi nhìn xem, ngươi đổi một thân thể, đổi một dáng vẻ khác, căn bản không ai nhận được ngươi"."Bây giờ ngươi chỉ là cảnh giới Thánh Hoàng, đây là một chuyện đáng buồn cỡ nào chứ!""Cho dù hôm nay ngươi chết ở chỗ này, có ai biết được bây giờ Cuồng Võ Thiên Đế năm đó đã trở về đâu?""Anh minh một thế uy vũ cả đời, nhưng đó cũng là kiếp trước của ngươi, bây giờ ngươi trở về, ngươi cho rằng ngươi còn có thể làm nghiêng trời lệch đất sao?"Sắc mặt của Võ Hi càng ngày càng khoa trương, càng ngày càng dữ tợn.Đến bây giờ Khúc Linh Nhân và Giang Vũ vẫn không tin người đứng trước mắt sẽ là Cuồng Đế đại nhân năm đó!Tần Ninh vẫn tỏ ra bình thản ngồi trên ghế dựa, không nhúc nhích chút nào."Nếu mọi việc đều đã được làm rõ, vậy hãy trò chuyện một chút đi".Tần Ninh nhìn về phía bốn người Võ Hi, Thần Hi, Phụng Thiên Tồn, Đường Trung Hoài, chậm rãi nói: "Nói một chút xem vì sao lại làm như thế".Thần Hi mở miệng."Bởi vì không phục".Thần Hi mở miệng: "Năm đó sáu tộc đỉnh thiên lập địa, bởi vì ngươi mà phải khuất phục trước Võ Môn, bởi vì Diệp Nam Hiên mà không thể không tiếp tục khuất phục, ngươi không ở đây, Diệp Nam Hiên không ở đây, chúng ta cũng nên thoát khỏi Võ Môn"."Thoát khỏi Võ Môn?"Tần Ninh cười.

Chương 5124: "Nói hươu nói vượn!"