“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 5236: "Ngu ngốc chính là ngu ngốc mà".  

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Ôn Hiến Chi nói rồi lại nằm xuống."Sao ngươi lại nằm xuống?Đi mau lên!""Không phải ngươi nói mặt trời lên cao sao?Bây giờ vẫn còn sớm mà!""Ngươi chuẩn bị sớm mới chứng tỏ được tấm lòng".Ôn Hiến Chi nghe thấy lời này liền gãi đầu một cái nói: "Cũng đúng, vậy ta sẽ đi ngay".Bóng người của Ôn Hiến Chi biến mất nhanh như chớp.Phệ Thiên Giảo thì thoải mái nhàn nhã nằm trên cành cây, đắc ý nhắm hai mắt lại, nói thầm: "Tên ngốc này đúng là biết tìm chỗ ngủ, ngủ ở đây thoải mái thật đấy, cũng không uổng công ta ba hoa chích chòe...", một đêm không có chuyện gì xảy ra.Ngày hôm sau khi mặt trời lên cao, Tần Ninh đi ra từ trong nhà tranh, hơi có vẻ mỏi mệt duỗi lưng một cái.Mà giờ phút này, một con chó xuất hiện trong sơn cốc."Các ngươi tới đây hết đi".Phệ Thiên Giảo ra vẻ ta đây đi đầu tiên, nhìn về phía Tần Ninh, khẽ cười nói: "Tần gia tỉnh rồi, đây là cơm trưa chuẩn bị cho người, người vất vả rồi".Tần Ninh liếc qua.Khá lắm! Mẹ nó toàn là đồ bổ quý giá."Cái đầu chó của ngươi mà cũng có thể nghĩ tới những thứ này ư?"Tần Ninh thản nhiên nói."Ôn Hiến Chi đâu?"Phệ Thiên Giảo sững sờ, lập tức nói: "Các ngươi có nhìn thấy Ôn Hiến Chi đâu không?"Một người trong đó mở miệng: "Đang ngủ ở ngoài sơn cốc kìa!"Nghe thấy lời này, Tần Ninh liền nhấc chân đi ra bên ngoài Cuồng cốc, quả nhiên thấy Ôn Hiến Chi đang nằm chổng vó, ngáy o o trên một bia đá."Dậy đi, đồ ngốc".

Ôn Hiến Chi nói rồi lại nằm xuống.

"Sao ngươi lại nằm xuống?

Đi mau lên!"

"Không phải ngươi nói mặt trời lên cao sao?

Bây giờ vẫn còn sớm mà!"

"Ngươi chuẩn bị sớm mới chứng tỏ được tấm lòng".

Ôn Hiến Chi nghe thấy lời này liền gãi đầu một cái nói: "Cũng đúng, vậy ta sẽ đi ngay".

Bóng người của Ôn Hiến Chi biến mất nhanh như chớp.

Phệ Thiên Giảo thì thoải mái nhàn nhã nằm trên cành cây, đắc ý nhắm hai mắt lại, nói thầm: "Tên ngốc này đúng là biết tìm chỗ ngủ, ngủ ở đây thoải mái thật đấy, cũng không uổng công ta ba hoa chích chòe...", một đêm không có chuyện gì xảy ra.

Ngày hôm sau khi mặt trời lên cao, Tần Ninh đi ra từ trong nhà tranh, hơi có vẻ mỏi mệt duỗi lưng một cái.

Mà giờ phút này, một con chó xuất hiện trong sơn cốc.

"Các ngươi tới đây hết đi".

Phệ Thiên Giảo ra vẻ ta đây đi đầu tiên, nhìn về phía Tần Ninh, khẽ cười nói: "Tần gia tỉnh rồi, đây là cơm trưa chuẩn bị cho người, người vất vả rồi".

Tần Ninh liếc qua.

Khá lắm! Mẹ nó toàn là đồ bổ quý giá.

"Cái đầu chó của ngươi mà cũng có thể nghĩ tới những thứ này ư?"

Tần Ninh thản nhiên nói.

"Ôn Hiến Chi đâu?"

Phệ Thiên Giảo sững sờ, lập tức nói: "Các ngươi có nhìn thấy Ôn Hiến Chi đâu không?"

Một người trong đó mở miệng: "Đang ngủ ở ngoài sơn cốc kìa!"

Nghe thấy lời này, Tần Ninh liền nhấc chân đi ra bên ngoài Cuồng cốc, quả nhiên thấy Ôn Hiến Chi đang nằm chổng vó, ngáy o o trên một bia đá.

"Dậy đi, đồ ngốc".

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Ôn Hiến Chi nói rồi lại nằm xuống."Sao ngươi lại nằm xuống?Đi mau lên!""Không phải ngươi nói mặt trời lên cao sao?Bây giờ vẫn còn sớm mà!""Ngươi chuẩn bị sớm mới chứng tỏ được tấm lòng".Ôn Hiến Chi nghe thấy lời này liền gãi đầu một cái nói: "Cũng đúng, vậy ta sẽ đi ngay".Bóng người của Ôn Hiến Chi biến mất nhanh như chớp.Phệ Thiên Giảo thì thoải mái nhàn nhã nằm trên cành cây, đắc ý nhắm hai mắt lại, nói thầm: "Tên ngốc này đúng là biết tìm chỗ ngủ, ngủ ở đây thoải mái thật đấy, cũng không uổng công ta ba hoa chích chòe...", một đêm không có chuyện gì xảy ra.Ngày hôm sau khi mặt trời lên cao, Tần Ninh đi ra từ trong nhà tranh, hơi có vẻ mỏi mệt duỗi lưng một cái.Mà giờ phút này, một con chó xuất hiện trong sơn cốc."Các ngươi tới đây hết đi".Phệ Thiên Giảo ra vẻ ta đây đi đầu tiên, nhìn về phía Tần Ninh, khẽ cười nói: "Tần gia tỉnh rồi, đây là cơm trưa chuẩn bị cho người, người vất vả rồi".Tần Ninh liếc qua.Khá lắm! Mẹ nó toàn là đồ bổ quý giá."Cái đầu chó của ngươi mà cũng có thể nghĩ tới những thứ này ư?"Tần Ninh thản nhiên nói."Ôn Hiến Chi đâu?"Phệ Thiên Giảo sững sờ, lập tức nói: "Các ngươi có nhìn thấy Ôn Hiến Chi đâu không?"Một người trong đó mở miệng: "Đang ngủ ở ngoài sơn cốc kìa!"Nghe thấy lời này, Tần Ninh liền nhấc chân đi ra bên ngoài Cuồng cốc, quả nhiên thấy Ôn Hiến Chi đang nằm chổng vó, ngáy o o trên một bia đá."Dậy đi, đồ ngốc".

Chương 5236: "Ngu ngốc chính là ngu ngốc mà".