“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 5450: Tần Ninh không hành động thiếu suy nghĩ.  

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Chỉ cần nghe tên thôi cũng biết Thanh Nghệ cung là nơi ở của một trong bốn vị Thiên Thánh Đế - Thanh Nghệ Thiên Thánh Đế rồi.Khi thấy ba chữ kia, trong lòng Lý Huyền Đạo vừa mừng vừa lo âu.Mừng vì cuối cùng cũng tìm được nơi ở của một trong bốn vị Thiên Thánh Đế.Lo là nơi này không phải cung điện của Thanh Tiêu Đại Đế, đến chỗ ở cũng không tìm được thì làm sao biết Thanh Tiêu Đại Đế đã chết thế nào, thân xác có còn nguyên vẹn hay không?Phải làm sao với thương thế của sư tôn đây?Thấy dáng vẻ buồn bã của Lý Huyền Đạo, đương nhiên Tần Ninh biết đồ đệ của mình đang nghĩ gì.Dương Thanh Vân là một người chín chắn, làm việc gì cũng suy nghĩ trước sau, ngoài ra còn rất ít khi để lộ tâm trạng của mình ra ngoài.Ôn Hiến Chi thì cẩu thả, đầu óc không được nhanh nhẹn cho lắm, đôi lúc chuyện đơn giản nhất mà người này cũng phiền hà hết lần này đến lần khác, tổng kết bằng một từ: Khờ!Không phải thật thà chất phác mà là đơn thuần, khờ khạo!Còn Diệp Nam Hiên thì... bộp chộp, xốc nổi như không có não vậy.Thạch Cảm Đương thì lúc cần yếu thế tuyệt đối không cậy mạnh, lúc cần phô trương tuyệt đối không khiêm tốn.Còn Lý Huyền Đạo thì đôi lúc suy nghĩ quá nhiều nên hay trông chất đầy tâm sự, tính cách cũng thuộc dạng trầm tính ít nói nhưng suy nghĩ trong đầu không biết đã bay xa đi đâu luôn rồi, thành ra có lúc sẽ tự nhiên thấy hắn ta buồn chuyện không đâu.Tần Ninh vẫn nhớ như in câu Lý Huyền Đạo hỏi mình năm ấy."Sư tôn, đồ đệ mà người quan tâm nhất, thương yêu nhất có phải là con không ạ?"Hắn băn khoăn vấn đề này từ rất lâu.Phải biết rằng Tần Ninh thời điểm đó chỉ nhớ được ký ức đã dung hợp với các kiếp trước trong quãng thời gian lịch kiếp của mình chứ chưa nhớ ra thân phận thiếu chủ Thương Mang Vân giới.Mỗi đời hắn chỉ nhận một đồ đệ.Cả đời ta chỉ nhận ngươi làm đồ đệ, đương nhiên ta quan tâm ngươi nhất rồi!Lúc ấy, Tần Ninh thậm chí không biết nên đáp lại thế nào, điều này khiến cho Lý Huyền Đạo buồn một thời gian rất dài.Nếu phải dùng một từ để miêu tả chính xác Lý Huyền Đạo thì đó là... u uất!Do đó, tổng kết lại, trong chín kiếp dài chín vạn năm của hắn, người đồ đệ bình thường nhất vẫn là Dương Thanh Vân.Tần Ninh đã không chỉ một lần nhìn thấy bóng dáng của mình nơi hắn ta.

Chỉ cần nghe tên thôi cũng biết Thanh Nghệ cung là nơi ở của một trong bốn vị Thiên Thánh Đế - Thanh Nghệ Thiên Thánh Đế rồi.

Khi thấy ba chữ kia, trong lòng Lý Huyền Đạo vừa mừng vừa lo âu.

Mừng vì cuối cùng cũng tìm được nơi ở của một trong bốn vị Thiên Thánh Đế.

Lo là nơi này không phải cung điện của Thanh Tiêu Đại Đế, đến chỗ ở cũng không tìm được thì làm sao biết Thanh Tiêu Đại Đế đã chết thế nào, thân xác có còn nguyên vẹn hay không?

Phải làm sao với thương thế của sư tôn đây?

Thấy dáng vẻ buồn bã của Lý Huyền Đạo, đương nhiên Tần Ninh biết đồ đệ của mình đang nghĩ gì.

Dương Thanh Vân là một người chín chắn, làm việc gì cũng suy nghĩ trước sau, ngoài ra còn rất ít khi để lộ tâm trạng của mình ra ngoài.

Ôn Hiến Chi thì cẩu thả, đầu óc không được nhanh nhẹn cho lắm, đôi lúc chuyện đơn giản nhất mà người này cũng phiền hà hết lần này đến lần khác, tổng kết bằng một từ: Khờ!

Không phải thật thà chất phác mà là đơn thuần, khờ khạo!

Còn Diệp Nam Hiên thì... bộp chộp, xốc nổi như không có não vậy.

Thạch Cảm Đương thì lúc cần yếu thế tuyệt đối không cậy mạnh, lúc cần phô trương tuyệt đối không khiêm tốn.

Còn Lý Huyền Đạo thì đôi lúc suy nghĩ quá nhiều nên hay trông chất đầy tâm sự, tính cách cũng thuộc dạng trầm tính ít nói nhưng suy nghĩ trong đầu không biết đã bay xa đi đâu luôn rồi, thành ra có lúc sẽ tự nhiên thấy hắn ta buồn chuyện không đâu.

Tần Ninh vẫn nhớ như in câu Lý Huyền Đạo hỏi mình năm ấy.

"Sư tôn, đồ đệ mà người quan tâm nhất, thương yêu nhất có phải là con không ạ?"

Hắn băn khoăn vấn đề này từ rất lâu.

Phải biết rằng Tần Ninh thời điểm đó chỉ nhớ được ký ức đã dung hợp với các kiếp trước trong quãng thời gian lịch kiếp của mình chứ chưa nhớ ra thân phận thiếu chủ Thương Mang Vân giới.

Mỗi đời hắn chỉ nhận một đồ đệ.

Cả đời ta chỉ nhận ngươi làm đồ đệ, đương nhiên ta quan tâm ngươi nhất rồi!

Lúc ấy, Tần Ninh thậm chí không biết nên đáp lại thế nào, điều này khiến cho Lý Huyền Đạo buồn một thời gian rất dài.

Nếu phải dùng một từ để miêu tả chính xác Lý Huyền Đạo thì đó là... u uất!

Do đó, tổng kết lại, trong chín kiếp dài chín vạn năm của hắn, người đồ đệ bình thường nhất vẫn là Dương Thanh Vân.

Tần Ninh đã không chỉ một lần nhìn thấy bóng dáng của mình nơi hắn ta.

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Chỉ cần nghe tên thôi cũng biết Thanh Nghệ cung là nơi ở của một trong bốn vị Thiên Thánh Đế - Thanh Nghệ Thiên Thánh Đế rồi.Khi thấy ba chữ kia, trong lòng Lý Huyền Đạo vừa mừng vừa lo âu.Mừng vì cuối cùng cũng tìm được nơi ở của một trong bốn vị Thiên Thánh Đế.Lo là nơi này không phải cung điện của Thanh Tiêu Đại Đế, đến chỗ ở cũng không tìm được thì làm sao biết Thanh Tiêu Đại Đế đã chết thế nào, thân xác có còn nguyên vẹn hay không?Phải làm sao với thương thế của sư tôn đây?Thấy dáng vẻ buồn bã của Lý Huyền Đạo, đương nhiên Tần Ninh biết đồ đệ của mình đang nghĩ gì.Dương Thanh Vân là một người chín chắn, làm việc gì cũng suy nghĩ trước sau, ngoài ra còn rất ít khi để lộ tâm trạng của mình ra ngoài.Ôn Hiến Chi thì cẩu thả, đầu óc không được nhanh nhẹn cho lắm, đôi lúc chuyện đơn giản nhất mà người này cũng phiền hà hết lần này đến lần khác, tổng kết bằng một từ: Khờ!Không phải thật thà chất phác mà là đơn thuần, khờ khạo!Còn Diệp Nam Hiên thì... bộp chộp, xốc nổi như không có não vậy.Thạch Cảm Đương thì lúc cần yếu thế tuyệt đối không cậy mạnh, lúc cần phô trương tuyệt đối không khiêm tốn.Còn Lý Huyền Đạo thì đôi lúc suy nghĩ quá nhiều nên hay trông chất đầy tâm sự, tính cách cũng thuộc dạng trầm tính ít nói nhưng suy nghĩ trong đầu không biết đã bay xa đi đâu luôn rồi, thành ra có lúc sẽ tự nhiên thấy hắn ta buồn chuyện không đâu.Tần Ninh vẫn nhớ như in câu Lý Huyền Đạo hỏi mình năm ấy."Sư tôn, đồ đệ mà người quan tâm nhất, thương yêu nhất có phải là con không ạ?"Hắn băn khoăn vấn đề này từ rất lâu.Phải biết rằng Tần Ninh thời điểm đó chỉ nhớ được ký ức đã dung hợp với các kiếp trước trong quãng thời gian lịch kiếp của mình chứ chưa nhớ ra thân phận thiếu chủ Thương Mang Vân giới.Mỗi đời hắn chỉ nhận một đồ đệ.Cả đời ta chỉ nhận ngươi làm đồ đệ, đương nhiên ta quan tâm ngươi nhất rồi!Lúc ấy, Tần Ninh thậm chí không biết nên đáp lại thế nào, điều này khiến cho Lý Huyền Đạo buồn một thời gian rất dài.Nếu phải dùng một từ để miêu tả chính xác Lý Huyền Đạo thì đó là... u uất!Do đó, tổng kết lại, trong chín kiếp dài chín vạn năm của hắn, người đồ đệ bình thường nhất vẫn là Dương Thanh Vân.Tần Ninh đã không chỉ một lần nhìn thấy bóng dáng của mình nơi hắn ta.

Chương 5450: Tần Ninh không hành động thiếu suy nghĩ.