“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 5597: Thời Thanh Trúc quá dính người.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Đó là một người đàn ông mặt cả người màu đen, khoảng tầm bốn mươi tuổi, phong thái điềm đạm, tác phong nho nhã, lịch thiệp.Người đàn ông vẫn chưa tiến vào trong mà chỉ đứng cạnh cửa sơn cốc.Nhìn thấy Tần ninh, người đàn ông bỗng lên tiếng."Thánh vực Thông Thiên, Thông Thiên tông, Liễu Thông Thiên, xin được bái kiến công tử Tần Ninh".Người này vừa xuất hiện, thì bên ngoài sơn cốc bỗng nhiên xuất hiện thêm ba người nữa.Đó là Lý Huyền Đạo với Kiếm Thông Thiên, Qua Nghiêm và Kiếm Ngự Phong, Phó Dung.Ba người vừa mới xuất hiện đã nhìn chằm chằm vào người vừa mới tiến vào."Liễu Thông Thiên".Ánh mắt Lý Huyền Đạo đầy nghiền ngẫm và xem xét, hắn ta trầm giọng nói: "Ngươi tới đây làm gì?"Tuy người ngoài không cảm nhận được, nhưng hắn ta vẫn có thể nhận ra.Khí thế của Liễu Thông Thiên quá mạnh mẽ, mặc dù ông ta cố ý thu nó lại, nhưng hắn ta vẫn nhận thấy được.Trong khoảng thời gian này, tuy bảo rằng Hạ Tam Thiên rất bình yên, nhưng khó đoán, có vài người nảy sinh ý định đối phó với sư tôn."Lý các chủ!"Liễu Thông Thiên cười nói: "Lý các chủ cứ bình tĩnh đừng có nóng, tại hạ tới đây chỉ để cảm ơn Tần công tử mà thôi".Cảm ơn sao?Ông ta vừa thốt ra lời ấy, Lý Huyền Đạo cũng cười hỏi lại: "Nói như vậy là sao nhỉ?""Từ lời của Vu Tử Lâm và Tề Ngọc Hiên, tại hạ đã biết được ý của Tần công tử là gì".Liễu Thông Thiên nhìn ngược về phía Tần Ninh, nói: "Lần này tại hạ đến đây, chính là để giải thích".Lúc này, Tần Ninh ngẩng đầu lên, liếc nhìn Liễu Thông Thiên, rồi phất tay.Bây giờ, Lý Huyền Đạo mới đi theo Liễu Thông Thiên tiến vào trong Kiếm Lư.Hai người Qua Nghiêm và Phó Dung chia ra một trái một phải, đứng canh ở hai bên sườn sơn cốc, luôn chú ý tới mỗi tình huống xảy ra xung quanh.
Đó là một người đàn ông mặt cả người màu đen, khoảng tầm bốn mươi tuổi, phong thái điềm đạm, tác phong nho nhã, lịch thiệp.
Người đàn ông vẫn chưa tiến vào trong mà chỉ đứng cạnh cửa sơn cốc.
Nhìn thấy Tần ninh, người đàn ông bỗng lên tiếng.
"Thánh vực Thông Thiên, Thông Thiên tông, Liễu Thông Thiên, xin được bái kiến công tử Tần Ninh".
Người này vừa xuất hiện, thì bên ngoài sơn cốc bỗng nhiên xuất hiện thêm ba người nữa.
Đó là Lý Huyền Đạo với Kiếm Thông Thiên, Qua Nghiêm và Kiếm Ngự Phong, Phó Dung.
Ba người vừa mới xuất hiện đã nhìn chằm chằm vào người vừa mới tiến vào.
"Liễu Thông Thiên".
Ánh mắt Lý Huyền Đạo đầy nghiền ngẫm và xem xét, hắn ta trầm giọng nói: "Ngươi tới đây làm gì?"
Tuy người ngoài không cảm nhận được, nhưng hắn ta vẫn có thể nhận ra.
Khí thế của Liễu Thông Thiên quá mạnh mẽ, mặc dù ông ta cố ý thu nó lại, nhưng hắn ta vẫn nhận thấy được.
Trong khoảng thời gian này, tuy bảo rằng Hạ Tam Thiên rất bình yên, nhưng khó đoán, có vài người nảy sinh ý định đối phó với sư tôn.
"Lý các chủ!"
Liễu Thông Thiên cười nói: "Lý các chủ cứ bình tĩnh đừng có nóng, tại hạ tới đây chỉ để cảm ơn Tần công tử mà thôi".
Cảm ơn sao?
Ông ta vừa thốt ra lời ấy, Lý Huyền Đạo cũng cười hỏi lại: "Nói như vậy là sao nhỉ?"
"Từ lời của Vu Tử Lâm và Tề Ngọc Hiên, tại hạ đã biết được ý của Tần công tử là gì".
Liễu Thông Thiên nhìn ngược về phía Tần Ninh, nói: "Lần này tại hạ đến đây, chính là để giải thích".
Lúc này, Tần Ninh ngẩng đầu lên, liếc nhìn Liễu Thông Thiên, rồi phất tay.
Bây giờ, Lý Huyền Đạo mới đi theo Liễu Thông Thiên tiến vào trong Kiếm Lư.
Hai người Qua Nghiêm và Phó Dung chia ra một trái một phải, đứng canh ở hai bên sườn sơn cốc, luôn chú ý tới mỗi tình huống xảy ra xung quanh.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Đó là một người đàn ông mặt cả người màu đen, khoảng tầm bốn mươi tuổi, phong thái điềm đạm, tác phong nho nhã, lịch thiệp.Người đàn ông vẫn chưa tiến vào trong mà chỉ đứng cạnh cửa sơn cốc.Nhìn thấy Tần ninh, người đàn ông bỗng lên tiếng."Thánh vực Thông Thiên, Thông Thiên tông, Liễu Thông Thiên, xin được bái kiến công tử Tần Ninh".Người này vừa xuất hiện, thì bên ngoài sơn cốc bỗng nhiên xuất hiện thêm ba người nữa.Đó là Lý Huyền Đạo với Kiếm Thông Thiên, Qua Nghiêm và Kiếm Ngự Phong, Phó Dung.Ba người vừa mới xuất hiện đã nhìn chằm chằm vào người vừa mới tiến vào."Liễu Thông Thiên".Ánh mắt Lý Huyền Đạo đầy nghiền ngẫm và xem xét, hắn ta trầm giọng nói: "Ngươi tới đây làm gì?"Tuy người ngoài không cảm nhận được, nhưng hắn ta vẫn có thể nhận ra.Khí thế của Liễu Thông Thiên quá mạnh mẽ, mặc dù ông ta cố ý thu nó lại, nhưng hắn ta vẫn nhận thấy được.Trong khoảng thời gian này, tuy bảo rằng Hạ Tam Thiên rất bình yên, nhưng khó đoán, có vài người nảy sinh ý định đối phó với sư tôn."Lý các chủ!"Liễu Thông Thiên cười nói: "Lý các chủ cứ bình tĩnh đừng có nóng, tại hạ tới đây chỉ để cảm ơn Tần công tử mà thôi".Cảm ơn sao?Ông ta vừa thốt ra lời ấy, Lý Huyền Đạo cũng cười hỏi lại: "Nói như vậy là sao nhỉ?""Từ lời của Vu Tử Lâm và Tề Ngọc Hiên, tại hạ đã biết được ý của Tần công tử là gì".Liễu Thông Thiên nhìn ngược về phía Tần Ninh, nói: "Lần này tại hạ đến đây, chính là để giải thích".Lúc này, Tần Ninh ngẩng đầu lên, liếc nhìn Liễu Thông Thiên, rồi phất tay.Bây giờ, Lý Huyền Đạo mới đi theo Liễu Thông Thiên tiến vào trong Kiếm Lư.Hai người Qua Nghiêm và Phó Dung chia ra một trái một phải, đứng canh ở hai bên sườn sơn cốc, luôn chú ý tới mỗi tình huống xảy ra xung quanh.