“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 5598: Cảm ơn sao?
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… "Thơm quá, thơm quá đi...", đúng lúc này, Thời Thanh Trúc cũng lon ton chạy lại, ghé mũi vào bên bình rượu, ngửi nói: "Thơm quá đi mất".Thời Thanh Trúc nhìn về phía Tần Ninh, lắc tay hắn, không nhịn được mà nói: "Phu quân, ta có thể uống không?"Tần Ninh trìu mến véo cái mũi nhỏ của cô bé, cười bảo: "Không được uống nhiều, chỉ một ít thôi đấy"."Được!"Đôi mắt Thời Thanh Trúc sáng ngời, nhanh chóng cầm lấy một cái ly.Lý Huyền Đạo đứng một bên, nhận lấy vò rượu, rồi rót ra một ly.Bàn tay nhỏ bé của Thời Thanh Trúc cầm ly rượu, hít một hơi thật sâu, khuôn mặt nhỏ bé kích động đến nỗi đỏ bừng lên.Tần Ninh từ miệng của vài vị thanh sứ và Lăng Thi Mạn mới biết được, suốt mấy vạn năm qua, không ít lần Thời Thanh Trúc uống rượu một mình, có thể nói nàng đã trở thành một vị đại sư phẩm rượu.Tuy bây giờ, trí nhớ của Thời Thanh Trúc có chút thiếu sót, nhưng với tâm lý của một đứa trẻ, tình yêu với rượu được thể hiện một cách triệt để, xuất phát từ tận đáy lòng.Tần Ninh cũng rót một ly, khẽ nhấp một ngụm."Không tệ".Tần Ninh bình thản nói: "Dùng tuyết từ Thiên Sơn để làm chất dẫn, quả hoa quế vạn năm phối hợp với rễ Linh Bình ba ngàn năm tuổi, còn có khoảng mười ba loại trái cây để ủ thành rượu...", Liễu Thông Thiên nghe vậy, hơi bất ngờ, lập tức cười bảo: "Người đời đếu bảo rằng Ngự Thiên Thánh Tôn, Cuồng Võ Thiên Đế và Thanh Vân Kiếm Đế tinh thông đạo ngự thú, đạo cuồng võ và kiếm thuật, không ngờ rằng, còn tinh thông cả phẩm rượu nữa!""Sống lâu ắt sẽ thấy nhiều, hiển nhiên sẽ biết được một ít".Tần Ninh lười nhác tựa lưng vào một cây cột, nhìn vào Liễu Thông Thiên, rồi cười nói: "Tông chủ của Thông Thiên tông nổi danh suốt mấy vạn năm qua, là một thế hệ thiên kiêu, sáng lập nên Thông Thiên tông, lại vô cùng cường đại, Liễu tông chủ muốn nói gì thì cứ nói ra để ta nghe một chút".Liễu Thông Thiên nghe vậy, buông ly rượu, ngồi nghiêm chỉnh lại."Thông Thiên tông chúng ta không có cấu kết với Ma tộc".Ông ta vừa nói ra câu ấy, Tần Ninh cười nói: "Thông Thiên tông không có cấu kết với Ma tộc, nhưng vẫn có liên hệ với nhau, ngươi biết đấy, trong thánh vực Thiên Hồng, ngũ đại gia tộc là vì giao dịch với Ma tộc nên mới bị ta tiêu diệt!"Liễu Thông Thiên nghe thế, mỉm cười nói: "Giao dịch thì đúng là có thật"."Liễu Thông Thiên ta vốn là con cháu của Liễu gia, thời kỳ niên thiếu, gia tộc xuống dốc, mặc dù thiên phú của ta không tầm thường, nhưng khó lòng cứu vớt được".
"Thơm quá, thơm quá đi...", đúng lúc này, Thời Thanh Trúc cũng lon ton chạy lại, ghé mũi vào bên bình rượu, ngửi nói: "Thơm quá đi mất".
Thời Thanh Trúc nhìn về phía Tần Ninh, lắc tay hắn, không nhịn được mà nói: "Phu quân, ta có thể uống không?"
Tần Ninh trìu mến véo cái mũi nhỏ của cô bé, cười bảo: "Không được uống nhiều, chỉ một ít thôi đấy".
"Được!"
Đôi mắt Thời Thanh Trúc sáng ngời, nhanh chóng cầm lấy một cái ly.
Lý Huyền Đạo đứng một bên, nhận lấy vò rượu, rồi rót ra một ly.
Bàn tay nhỏ bé của Thời Thanh Trúc cầm ly rượu, hít một hơi thật sâu, khuôn mặt nhỏ bé kích động đến nỗi đỏ bừng lên.
Tần Ninh từ miệng của vài vị thanh sứ và Lăng Thi Mạn mới biết được, suốt mấy vạn năm qua, không ít lần Thời Thanh Trúc uống rượu một mình, có thể nói nàng đã trở thành một vị đại sư phẩm rượu.
Tuy bây giờ, trí nhớ của Thời Thanh Trúc có chút thiếu sót, nhưng với tâm lý của một đứa trẻ, tình yêu với rượu được thể hiện một cách triệt để, xuất phát từ tận đáy lòng.
Tần Ninh cũng rót một ly, khẽ nhấp một ngụm.
"Không tệ".
Tần Ninh bình thản nói: "Dùng tuyết từ Thiên Sơn để làm chất dẫn, quả hoa quế vạn năm phối hợp với rễ Linh Bình ba ngàn năm tuổi, còn có khoảng mười ba loại trái cây để ủ thành rượu...", Liễu Thông Thiên nghe vậy, hơi bất ngờ, lập tức cười bảo: "Người đời đếu bảo rằng Ngự Thiên Thánh Tôn, Cuồng Võ Thiên Đế và Thanh Vân Kiếm Đế tinh thông đạo ngự thú, đạo cuồng võ và kiếm thuật, không ngờ rằng, còn tinh thông cả phẩm rượu nữa!"
"Sống lâu ắt sẽ thấy nhiều, hiển nhiên sẽ biết được một ít".
Tần Ninh lười nhác tựa lưng vào một cây cột, nhìn vào Liễu Thông Thiên, rồi cười nói: "Tông chủ của Thông Thiên tông nổi danh suốt mấy vạn năm qua, là một thế hệ thiên kiêu, sáng lập nên Thông Thiên tông, lại vô cùng cường đại, Liễu tông chủ muốn nói gì thì cứ nói ra để ta nghe một chút".
Liễu Thông Thiên nghe vậy, buông ly rượu, ngồi nghiêm chỉnh lại.
"Thông Thiên tông chúng ta không có cấu kết với Ma tộc".
Ông ta vừa nói ra câu ấy, Tần Ninh cười nói: "Thông Thiên tông không có cấu kết với Ma tộc, nhưng vẫn có liên hệ với nhau, ngươi biết đấy, trong thánh vực Thiên Hồng, ngũ đại gia tộc là vì giao dịch với Ma tộc nên mới bị ta tiêu diệt!"
Liễu Thông Thiên nghe thế, mỉm cười nói: "Giao dịch thì đúng là có thật".
"Liễu Thông Thiên ta vốn là con cháu của Liễu gia, thời kỳ niên thiếu, gia tộc xuống dốc, mặc dù thiên phú của ta không tầm thường, nhưng khó lòng cứu vớt được".
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… "Thơm quá, thơm quá đi...", đúng lúc này, Thời Thanh Trúc cũng lon ton chạy lại, ghé mũi vào bên bình rượu, ngửi nói: "Thơm quá đi mất".Thời Thanh Trúc nhìn về phía Tần Ninh, lắc tay hắn, không nhịn được mà nói: "Phu quân, ta có thể uống không?"Tần Ninh trìu mến véo cái mũi nhỏ của cô bé, cười bảo: "Không được uống nhiều, chỉ một ít thôi đấy"."Được!"Đôi mắt Thời Thanh Trúc sáng ngời, nhanh chóng cầm lấy một cái ly.Lý Huyền Đạo đứng một bên, nhận lấy vò rượu, rồi rót ra một ly.Bàn tay nhỏ bé của Thời Thanh Trúc cầm ly rượu, hít một hơi thật sâu, khuôn mặt nhỏ bé kích động đến nỗi đỏ bừng lên.Tần Ninh từ miệng của vài vị thanh sứ và Lăng Thi Mạn mới biết được, suốt mấy vạn năm qua, không ít lần Thời Thanh Trúc uống rượu một mình, có thể nói nàng đã trở thành một vị đại sư phẩm rượu.Tuy bây giờ, trí nhớ của Thời Thanh Trúc có chút thiếu sót, nhưng với tâm lý của một đứa trẻ, tình yêu với rượu được thể hiện một cách triệt để, xuất phát từ tận đáy lòng.Tần Ninh cũng rót một ly, khẽ nhấp một ngụm."Không tệ".Tần Ninh bình thản nói: "Dùng tuyết từ Thiên Sơn để làm chất dẫn, quả hoa quế vạn năm phối hợp với rễ Linh Bình ba ngàn năm tuổi, còn có khoảng mười ba loại trái cây để ủ thành rượu...", Liễu Thông Thiên nghe vậy, hơi bất ngờ, lập tức cười bảo: "Người đời đếu bảo rằng Ngự Thiên Thánh Tôn, Cuồng Võ Thiên Đế và Thanh Vân Kiếm Đế tinh thông đạo ngự thú, đạo cuồng võ và kiếm thuật, không ngờ rằng, còn tinh thông cả phẩm rượu nữa!""Sống lâu ắt sẽ thấy nhiều, hiển nhiên sẽ biết được một ít".Tần Ninh lười nhác tựa lưng vào một cây cột, nhìn vào Liễu Thông Thiên, rồi cười nói: "Tông chủ của Thông Thiên tông nổi danh suốt mấy vạn năm qua, là một thế hệ thiên kiêu, sáng lập nên Thông Thiên tông, lại vô cùng cường đại, Liễu tông chủ muốn nói gì thì cứ nói ra để ta nghe một chút".Liễu Thông Thiên nghe vậy, buông ly rượu, ngồi nghiêm chỉnh lại."Thông Thiên tông chúng ta không có cấu kết với Ma tộc".Ông ta vừa nói ra câu ấy, Tần Ninh cười nói: "Thông Thiên tông không có cấu kết với Ma tộc, nhưng vẫn có liên hệ với nhau, ngươi biết đấy, trong thánh vực Thiên Hồng, ngũ đại gia tộc là vì giao dịch với Ma tộc nên mới bị ta tiêu diệt!"Liễu Thông Thiên nghe thế, mỉm cười nói: "Giao dịch thì đúng là có thật"."Liễu Thông Thiên ta vốn là con cháu của Liễu gia, thời kỳ niên thiếu, gia tộc xuống dốc, mặc dù thiên phú của ta không tầm thường, nhưng khó lòng cứu vớt được".