“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 5604: “Đúng là sâu rượu...”  

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Chẳng qua Kiếm Lư hôm nay lại rất khác ngày xưa.Tiểu Thanh Trúc say rượu, chìm vào giấc ngủ, không còn quấy rầy Tần Ninh với Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi nữa.Lâu lắm rồi Tần Ninh mới được thỏa mãn tâm nguyện một rồng hí hai phượng, tham lam hành động, mặc kệ hết thảy.Sáng sớm hôm sau, Tần Ninh chậm rãi tỉnh dậy từ một căn phòng trong Kiếm Lư.Chỉ thấy hai bên tay đau nhức, hóa ra là Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên đang chìm vào giấc ngủ ở hai bên trái, phải, sắc mặt mỏi mệt.Áo lụa mỏng manh không che nổi da thịt tinh xảo như mỹ ngọc cùng dáng người quyến rũ của hai nàng.Trong lòng Tần Ninh lại ngứa ngáy, khẽ kéo cả hai áp sát vào thân mình.Nhưng ngay lúc này, hắn lại cảm thấy dưới cánh tay mình hơi vướng.“Làm gì đó...”Một giọng nói thì thầm mang theo vài phần bất mãn vang lên.Cái đầu nhỏ nhắn của Thời Thanh Trúc bị vướng phải áo ngực của ai đó, nàng dụi mắt, bất mãn nói: “Tối hôm qua ba người ngủ cùng nhau mà sao không gọi ta nữa?”Lời này vừa ra, Diệp Viên Viên cùng Vân Sương Nhi gần tỉnh táo cũng dụi mắt, nhìn bản thân chỉ khoác một lớp áo mỏng, lại nhìn Tần Ninh, rồi nhìn Thời Thanh Trúc, lập tức đỏ bừng mặt....Sau một hồi vội vã mặc quần áo, gian phòng nhìn rối bời kinh khủng, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi vội vàng trốn đi, lấy tu hành làm cớ để chạy.Tần Ninh thu dọn xong thì đi ra khỏi phòng, thấy Ôn Hiến Chi cùng Phệ Thiên Giảo đã chờ ở cửa cốc.Là đồ đệ nên hắn ta biết sư phụ những năm qua ít khi được ở bên cạnh hai vị sư nương, bình thường cũng cần giao lưu kết hợp, không được phép quấy rầy.Lúc này, Tiểu Thanh Trúc thấy Phệ Thiên Giảo thì vui vẻ nhảy lên thân Phệ Thiên Giảo, thúc giục Phệ Thiên Giảo phi nhanh lên.Phệ Thiên Giảo cực kỳ không muốn, nhưng thấy ánh mắt của Tần Ninh thì chỉ đánh nén giận, chịu người ta bắt nạt.“Làm sao thế?”Tần Ninh hỏi Ôn Hiến Chi.“Sư phụ”.Ôn Hiến Chi cười hì hì: “Người cũng biết sau khi người rời đi thì con đã đến cảnh giới Thánh Đế viên mãn, nhưng vì con nghiên cứu đạo ngự thú bị thương nên đã bị tụt cảnh giới xuống, bởi vậy mà quay về cảnh giới Thánh Tôn”.“Những năm qua, tuy rằng con luôn khôi phục nhưng tốc độ rất chậm, thế mà gần đây tốc độ có vẻ rất nhanh. Con hiện tại... đã đến cảnh giới Thánh Đế nhất hợp!”

Chẳng qua Kiếm Lư hôm nay lại rất khác ngày xưa.

Tiểu Thanh Trúc say rượu, chìm vào giấc ngủ, không còn quấy rầy Tần Ninh với Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi nữa.

Lâu lắm rồi Tần Ninh mới được thỏa mãn tâm nguyện một rồng hí hai phượng, tham lam hành động, mặc kệ hết thảy.

Sáng sớm hôm sau, Tần Ninh chậm rãi tỉnh dậy từ một căn phòng trong Kiếm Lư.

Chỉ thấy hai bên tay đau nhức, hóa ra là Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên đang chìm vào giấc ngủ ở hai bên trái, phải, sắc mặt mỏi mệt.

Áo lụa mỏng manh không che nổi da thịt tinh xảo như mỹ ngọc cùng dáng người quyến rũ của hai nàng.

Trong lòng Tần Ninh lại ngứa ngáy, khẽ kéo cả hai áp sát vào thân mình.

Nhưng ngay lúc này, hắn lại cảm thấy dưới cánh tay mình hơi vướng.

“Làm gì đó...”

Một giọng nói thì thầm mang theo vài phần bất mãn vang lên.

Cái đầu nhỏ nhắn của Thời Thanh Trúc bị vướng phải áo ngực của ai đó, nàng dụi mắt, bất mãn nói: “Tối hôm qua ba người ngủ cùng nhau mà sao không gọi ta nữa?”

Lời này vừa ra, Diệp Viên Viên cùng Vân Sương Nhi gần tỉnh táo cũng dụi mắt, nhìn bản thân chỉ khoác một lớp áo mỏng, lại nhìn Tần Ninh, rồi nhìn Thời Thanh Trúc, lập tức đỏ bừng mặt.

...

Sau một hồi vội vã mặc quần áo, gian phòng nhìn rối bời kinh khủng, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi vội vàng trốn đi, lấy tu hành làm cớ để chạy.

Tần Ninh thu dọn xong thì đi ra khỏi phòng, thấy Ôn Hiến Chi cùng Phệ Thiên Giảo đã chờ ở cửa cốc.

Là đồ đệ nên hắn ta biết sư phụ những năm qua ít khi được ở bên cạnh hai vị sư nương, bình thường cũng cần giao lưu kết hợp, không được phép quấy rầy.

Lúc này, Tiểu Thanh Trúc thấy Phệ Thiên Giảo thì vui vẻ nhảy lên thân Phệ Thiên Giảo, thúc giục Phệ Thiên Giảo phi nhanh lên.

Phệ Thiên Giảo cực kỳ không muốn, nhưng thấy ánh mắt của Tần Ninh thì chỉ đánh nén giận, chịu người ta bắt nạt.

“Làm sao thế?”

Tần Ninh hỏi Ôn Hiến Chi.

“Sư phụ”.

Ôn Hiến Chi cười hì hì: “Người cũng biết sau khi người rời đi thì con đã đến cảnh giới Thánh Đế viên mãn, nhưng vì con nghiên cứu đạo ngự thú bị thương nên đã bị tụt cảnh giới xuống, bởi vậy mà quay về cảnh giới Thánh Tôn”.

“Những năm qua, tuy rằng con luôn khôi phục nhưng tốc độ rất chậm, thế mà gần đây tốc độ có vẻ rất nhanh. Con hiện tại... đã đến cảnh giới Thánh Đế nhất hợp!”

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Chẳng qua Kiếm Lư hôm nay lại rất khác ngày xưa.Tiểu Thanh Trúc say rượu, chìm vào giấc ngủ, không còn quấy rầy Tần Ninh với Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi nữa.Lâu lắm rồi Tần Ninh mới được thỏa mãn tâm nguyện một rồng hí hai phượng, tham lam hành động, mặc kệ hết thảy.Sáng sớm hôm sau, Tần Ninh chậm rãi tỉnh dậy từ một căn phòng trong Kiếm Lư.Chỉ thấy hai bên tay đau nhức, hóa ra là Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên đang chìm vào giấc ngủ ở hai bên trái, phải, sắc mặt mỏi mệt.Áo lụa mỏng manh không che nổi da thịt tinh xảo như mỹ ngọc cùng dáng người quyến rũ của hai nàng.Trong lòng Tần Ninh lại ngứa ngáy, khẽ kéo cả hai áp sát vào thân mình.Nhưng ngay lúc này, hắn lại cảm thấy dưới cánh tay mình hơi vướng.“Làm gì đó...”Một giọng nói thì thầm mang theo vài phần bất mãn vang lên.Cái đầu nhỏ nhắn của Thời Thanh Trúc bị vướng phải áo ngực của ai đó, nàng dụi mắt, bất mãn nói: “Tối hôm qua ba người ngủ cùng nhau mà sao không gọi ta nữa?”Lời này vừa ra, Diệp Viên Viên cùng Vân Sương Nhi gần tỉnh táo cũng dụi mắt, nhìn bản thân chỉ khoác một lớp áo mỏng, lại nhìn Tần Ninh, rồi nhìn Thời Thanh Trúc, lập tức đỏ bừng mặt....Sau một hồi vội vã mặc quần áo, gian phòng nhìn rối bời kinh khủng, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi vội vàng trốn đi, lấy tu hành làm cớ để chạy.Tần Ninh thu dọn xong thì đi ra khỏi phòng, thấy Ôn Hiến Chi cùng Phệ Thiên Giảo đã chờ ở cửa cốc.Là đồ đệ nên hắn ta biết sư phụ những năm qua ít khi được ở bên cạnh hai vị sư nương, bình thường cũng cần giao lưu kết hợp, không được phép quấy rầy.Lúc này, Tiểu Thanh Trúc thấy Phệ Thiên Giảo thì vui vẻ nhảy lên thân Phệ Thiên Giảo, thúc giục Phệ Thiên Giảo phi nhanh lên.Phệ Thiên Giảo cực kỳ không muốn, nhưng thấy ánh mắt của Tần Ninh thì chỉ đánh nén giận, chịu người ta bắt nạt.“Làm sao thế?”Tần Ninh hỏi Ôn Hiến Chi.“Sư phụ”.Ôn Hiến Chi cười hì hì: “Người cũng biết sau khi người rời đi thì con đã đến cảnh giới Thánh Đế viên mãn, nhưng vì con nghiên cứu đạo ngự thú bị thương nên đã bị tụt cảnh giới xuống, bởi vậy mà quay về cảnh giới Thánh Tôn”.“Những năm qua, tuy rằng con luôn khôi phục nhưng tốc độ rất chậm, thế mà gần đây tốc độ có vẻ rất nhanh. Con hiện tại... đã đến cảnh giới Thánh Đế nhất hợp!”

Chương 5604: “Đúng là sâu rượu...”