“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 5605: “Làm sao thế?”  

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Một lúc lâu sau, Tần Ninh nhìn Ôn Hiến Chi, rồi lại nhìn Phệ Thiên Giảo với ánh mắt khác lạ.“Sao vậy sư tôn, có phải việc tu hành của con có vấn đề không ạ?”Ôn Hiến Chi kinh ngạc nói.Tần Ninh lại lắc đầu, chậm rãi nói: “Không có vấn đề gì cả...”“Tốt lắm, ngươi cứ tiếp tục tu hành đi, sẽ nhanh chóng khôi phục lại cảnh giới Thánh Đế viên mãn thôi...”Sắc mặt Ôn Hiến Chi trở nên vui mừng.Tốt quá rồi!Chờ hắn ta đến cảnh giới Thánh Đế viên mãn, Lý Huyền Đạo... Diệp Nam Hiên... cũng phải cung kính gọi hắn ta là sư huynh!Tần Ninh đưa mắt nhìn Ôn Hiến Chi rời đi, nội tâm lại thầm mắng.“Ta nhìn lầm ư?”Tần Ninh khó hiểu.Trước kia, khi chọn thánh thú cho mình, hắn đã chọn Phệ Thiên Giảo là vì độ phù hợp của cả hai khá cao.Ngự thú sư khống chế thú tộc, cần để ý đến độ phù hợp của cả hai.Mà lúc đó, hắn nhìn trúng độ phù hợp linh hồn của Thanh Hiên với Ôn Hiến Chi nên mới cho cả hai ký khế văn ngự thú.Nhưng mà... linh khế Phệ Thiên Giảo ký với Ôn Hiến Chi lại còn có độ dung hợp cao hơn nữa.Vì sao Ôn Hiến Chi đột nhiên lại đi đến cảnh giới Thánh Đế nhất hợp? Đó là vì lợi ích mà linh khế đem lại.Điều này chứng tỏ rằng Phệ Thiên Giảo và Ôn Hiến Chi rất hợp nhau... còn hơn cả hắn và Phệ Thiên Giảo!Điều này khiến Tần Ninh tự hoài nghi chính mình.Sau khi suy nghĩ một hồi thì Tần Ninh vẫn không hiểu vì sao.“Chẳng có lẽ... ngốc với khờ thì càng hợp nhau hơn?”Ôn Hiến Chi ngu ngơ, đầu óc không nghĩ được cái gì thông minh cả.Phệ Thiên Giảo thì thuần ngốc.Thuần ngốc cùng khờ dại mới là tuyệt phối ư?Trước mắt thì Tần Ninh chỉ có thể giải thích như vậy mà thôi.Tần Ninh đi khỏi Kiếm Lư, vào một dãy núi trong Nhất Kiếm Các.Lúc này, ở lối vào dãy núi, Qua Nghiêm và Phó Dung đang đứng canh chừng.

Một lúc lâu sau, Tần Ninh nhìn Ôn Hiến Chi, rồi lại nhìn Phệ Thiên Giảo với ánh mắt khác lạ.

“Sao vậy sư tôn, có phải việc tu hành của con có vấn đề không ạ?”

Ôn Hiến Chi kinh ngạc nói.

Tần Ninh lại lắc đầu, chậm rãi nói: “Không có vấn đề gì cả...”

“Tốt lắm, ngươi cứ tiếp tục tu hành đi, sẽ nhanh chóng khôi phục lại cảnh giới Thánh Đế viên mãn thôi...”

Sắc mặt Ôn Hiến Chi trở nên vui mừng.

Tốt quá rồi!

Chờ hắn ta đến cảnh giới Thánh Đế viên mãn, Lý Huyền Đạo... Diệp Nam Hiên... cũng phải cung kính gọi hắn ta là sư huynh!

Tần Ninh đưa mắt nhìn Ôn Hiến Chi rời đi, nội tâm lại thầm mắng.

“Ta nhìn lầm ư?”

Tần Ninh khó hiểu.

Trước kia, khi chọn thánh thú cho mình, hắn đã chọn Phệ Thiên Giảo là vì độ phù hợp của cả hai khá cao.

Ngự thú sư khống chế thú tộc, cần để ý đến độ phù hợp của cả hai.

Mà lúc đó, hắn nhìn trúng độ phù hợp linh hồn của Thanh Hiên với Ôn Hiến Chi nên mới cho cả hai ký khế văn ngự thú.

Nhưng mà... linh khế Phệ Thiên Giảo ký với Ôn Hiến Chi lại còn có độ dung hợp cao hơn nữa.

Vì sao Ôn Hiến Chi đột nhiên lại đi đến cảnh giới Thánh Đế nhất hợp? Đó là vì lợi ích mà linh khế đem lại.

Điều này chứng tỏ rằng Phệ Thiên Giảo và Ôn Hiến Chi rất hợp nhau... còn hơn cả hắn và Phệ Thiên Giảo!

Điều này khiến Tần Ninh tự hoài nghi chính mình.

Sau khi suy nghĩ một hồi thì Tần Ninh vẫn không hiểu vì sao.

“Chẳng có lẽ... ngốc với khờ thì càng hợp nhau hơn?”

Ôn Hiến Chi ngu ngơ, đầu óc không nghĩ được cái gì thông minh cả.

Phệ Thiên Giảo thì thuần ngốc.

Thuần ngốc cùng khờ dại mới là tuyệt phối ư?

Trước mắt thì Tần Ninh chỉ có thể giải thích như vậy mà thôi.

Tần Ninh đi khỏi Kiếm Lư, vào một dãy núi trong Nhất Kiếm Các.

Lúc này, ở lối vào dãy núi, Qua Nghiêm và Phó Dung đang đứng canh chừng.

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Một lúc lâu sau, Tần Ninh nhìn Ôn Hiến Chi, rồi lại nhìn Phệ Thiên Giảo với ánh mắt khác lạ.“Sao vậy sư tôn, có phải việc tu hành của con có vấn đề không ạ?”Ôn Hiến Chi kinh ngạc nói.Tần Ninh lại lắc đầu, chậm rãi nói: “Không có vấn đề gì cả...”“Tốt lắm, ngươi cứ tiếp tục tu hành đi, sẽ nhanh chóng khôi phục lại cảnh giới Thánh Đế viên mãn thôi...”Sắc mặt Ôn Hiến Chi trở nên vui mừng.Tốt quá rồi!Chờ hắn ta đến cảnh giới Thánh Đế viên mãn, Lý Huyền Đạo... Diệp Nam Hiên... cũng phải cung kính gọi hắn ta là sư huynh!Tần Ninh đưa mắt nhìn Ôn Hiến Chi rời đi, nội tâm lại thầm mắng.“Ta nhìn lầm ư?”Tần Ninh khó hiểu.Trước kia, khi chọn thánh thú cho mình, hắn đã chọn Phệ Thiên Giảo là vì độ phù hợp của cả hai khá cao.Ngự thú sư khống chế thú tộc, cần để ý đến độ phù hợp của cả hai.Mà lúc đó, hắn nhìn trúng độ phù hợp linh hồn của Thanh Hiên với Ôn Hiến Chi nên mới cho cả hai ký khế văn ngự thú.Nhưng mà... linh khế Phệ Thiên Giảo ký với Ôn Hiến Chi lại còn có độ dung hợp cao hơn nữa.Vì sao Ôn Hiến Chi đột nhiên lại đi đến cảnh giới Thánh Đế nhất hợp? Đó là vì lợi ích mà linh khế đem lại.Điều này chứng tỏ rằng Phệ Thiên Giảo và Ôn Hiến Chi rất hợp nhau... còn hơn cả hắn và Phệ Thiên Giảo!Điều này khiến Tần Ninh tự hoài nghi chính mình.Sau khi suy nghĩ một hồi thì Tần Ninh vẫn không hiểu vì sao.“Chẳng có lẽ... ngốc với khờ thì càng hợp nhau hơn?”Ôn Hiến Chi ngu ngơ, đầu óc không nghĩ được cái gì thông minh cả.Phệ Thiên Giảo thì thuần ngốc.Thuần ngốc cùng khờ dại mới là tuyệt phối ư?Trước mắt thì Tần Ninh chỉ có thể giải thích như vậy mà thôi.Tần Ninh đi khỏi Kiếm Lư, vào một dãy núi trong Nhất Kiếm Các.Lúc này, ở lối vào dãy núi, Qua Nghiêm và Phó Dung đang đứng canh chừng.

Chương 5605: “Làm sao thế?”