“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 5620: Bốn Thanh Sứ đều mang sắc mặt kỳ quái.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Lý Huyền Đạo không khỏi nói: “Nam Hiên sư huynh, trước đây Võ Môn có rất ít Thánh Tôn, sau sáu mươi năm mà có đến gần ba ngàn người?”Nghe vậy, Diệp Nam Hiên lại đánh một ánh mắt, bảo Lý Huyền Đạo ngậm miệng.“Sao lại thế nhỉ? Có phải năm đó ở di tích Thanh Tiêu Đại Đế, đệ đã gần như lấy toàn bộ đồ trong ấy, sư tôn muốn đệ giao hết ra và phân chia hợp lý, nhưng đệ không giao hết mà giữ lại đồ tốt cho Võ Môn đúng không?”Dương Thanh Vân cũng chen mồm vào.Diệp Nam Hiên nhíu mày lại.Sư huynh và sư đệ này bình thường trông chững chạc đàng hoàng, sao hôm nay lại xấu tính như thế nhỉ!Diệp Nam Hiên vội vàng nhìn Tần Ninh, không khỏi nói: “Sư tôn, con đã làm chủ Võ Môn nhiều năm như thế, bây giờ Hàm thúc tiếp nhận, thì con phải để lại đồ tốt nhất cho Hàm thúc chứ!”Hàm thúc...Tiếng gọi này suýt thì khiến Tiên Hàm và Giang Ngạo Tuyết choáng váng.Trước mặt Tần Ninh thì gọi Hàm thúc, sau lưng thì gọi Hàm đệ, Diệp Nam Hiên này đúng là đồ hai mặt.Tần Ninh liếc qua Diệp Nam Hiên, chậm rãi nói: “Năm đó ta bảo ngươi nộp ra toàn bộ là muốn phân chia hợp lý, dùng hết tác dụng, ngươi sử dụng thế này là lãng phí...”“Vâng vâng, sư tôn dạy phải ạ!”Diệp Nam Hiên cười hì hì.“Nhuộm lại cái bộ tóc tạp nham kia ngay cho ta!”Sau đó, Tần Ninh chắp tay sau lưng, đứng trên thân Cửu Anh, lạnh nhạt nói: “Đen không ra đen, trắng không ra trắng, ra cái thể thống gì!”Nghe vậy, Diệp Nam Hiên vội nói: “Sư phụ, con đang học theo người nhưng lại không muốn vượt qua người đó mà...”Nhìn tóc trắng phiêu dật của Tần Ninh phối với bộ đồ trắng mang theo mấy sợi tơ vàng, nhìn ưu nhã đến cỡ nào chứ!Diệp Nam Hiên ao ước vô cùng.Sư tôn đúng là biết cách ăn mặc mà!Gương mặt tuấn tú, dáng người ưu nhã khí chất đủng đỉnh, phối với mái tóc trắng xóa, một bộ đồ trắng, quả thực là một lang quân khiến lòng người chấn động.Chẳng trách mà Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi và Thời Thanh Trúc đều say mê sư tôn, cùng chung một chồng cũng không oán thán.
Lý Huyền Đạo không khỏi nói: “Nam Hiên sư huynh, trước đây Võ Môn có rất ít Thánh Tôn, sau sáu mươi năm mà có đến gần ba ngàn người?”
Nghe vậy, Diệp Nam Hiên lại đánh một ánh mắt, bảo Lý Huyền Đạo ngậm miệng.
“Sao lại thế nhỉ? Có phải năm đó ở di tích Thanh Tiêu Đại Đế, đệ đã gần như lấy toàn bộ đồ trong ấy, sư tôn muốn đệ giao hết ra và phân chia hợp lý, nhưng đệ không giao hết mà giữ lại đồ tốt cho Võ Môn đúng không?”
Dương Thanh Vân cũng chen mồm vào.
Diệp Nam Hiên nhíu mày lại.
Sư huynh và sư đệ này bình thường trông chững chạc đàng hoàng, sao hôm nay lại xấu tính như thế nhỉ!
Diệp Nam Hiên vội vàng nhìn Tần Ninh, không khỏi nói: “Sư tôn, con đã làm chủ Võ Môn nhiều năm như thế, bây giờ Hàm thúc tiếp nhận, thì con phải để lại đồ tốt nhất cho Hàm thúc chứ!”
Hàm thúc...
Tiếng gọi này suýt thì khiến Tiên Hàm và Giang Ngạo Tuyết choáng váng.
Trước mặt Tần Ninh thì gọi Hàm thúc, sau lưng thì gọi Hàm đệ, Diệp Nam Hiên này đúng là đồ hai mặt.
Tần Ninh liếc qua Diệp Nam Hiên, chậm rãi nói: “Năm đó ta bảo ngươi nộp ra toàn bộ là muốn phân chia hợp lý, dùng hết tác dụng, ngươi sử dụng thế này là lãng phí...”
“Vâng vâng, sư tôn dạy phải ạ!”
Diệp Nam Hiên cười hì hì.
“Nhuộm lại cái bộ tóc tạp nham kia ngay cho ta!”
Sau đó, Tần Ninh chắp tay sau lưng, đứng trên thân Cửu Anh, lạnh nhạt nói: “Đen không ra đen, trắng không ra trắng, ra cái thể thống gì!”
Nghe vậy, Diệp Nam Hiên vội nói: “Sư phụ, con đang học theo người nhưng lại không muốn vượt qua người đó mà...”
Nhìn tóc trắng phiêu dật của Tần Ninh phối với bộ đồ trắng mang theo mấy sợi tơ vàng, nhìn ưu nhã đến cỡ nào chứ!
Diệp Nam Hiên ao ước vô cùng.
Sư tôn đúng là biết cách ăn mặc mà!
Gương mặt tuấn tú, dáng người ưu nhã khí chất đủng đỉnh, phối với mái tóc trắng xóa, một bộ đồ trắng, quả thực là một lang quân khiến lòng người chấn động.
Chẳng trách mà Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi và Thời Thanh Trúc đều say mê sư tôn, cùng chung một chồng cũng không oán thán.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Lý Huyền Đạo không khỏi nói: “Nam Hiên sư huynh, trước đây Võ Môn có rất ít Thánh Tôn, sau sáu mươi năm mà có đến gần ba ngàn người?”Nghe vậy, Diệp Nam Hiên lại đánh một ánh mắt, bảo Lý Huyền Đạo ngậm miệng.“Sao lại thế nhỉ? Có phải năm đó ở di tích Thanh Tiêu Đại Đế, đệ đã gần như lấy toàn bộ đồ trong ấy, sư tôn muốn đệ giao hết ra và phân chia hợp lý, nhưng đệ không giao hết mà giữ lại đồ tốt cho Võ Môn đúng không?”Dương Thanh Vân cũng chen mồm vào.Diệp Nam Hiên nhíu mày lại.Sư huynh và sư đệ này bình thường trông chững chạc đàng hoàng, sao hôm nay lại xấu tính như thế nhỉ!Diệp Nam Hiên vội vàng nhìn Tần Ninh, không khỏi nói: “Sư tôn, con đã làm chủ Võ Môn nhiều năm như thế, bây giờ Hàm thúc tiếp nhận, thì con phải để lại đồ tốt nhất cho Hàm thúc chứ!”Hàm thúc...Tiếng gọi này suýt thì khiến Tiên Hàm và Giang Ngạo Tuyết choáng váng.Trước mặt Tần Ninh thì gọi Hàm thúc, sau lưng thì gọi Hàm đệ, Diệp Nam Hiên này đúng là đồ hai mặt.Tần Ninh liếc qua Diệp Nam Hiên, chậm rãi nói: “Năm đó ta bảo ngươi nộp ra toàn bộ là muốn phân chia hợp lý, dùng hết tác dụng, ngươi sử dụng thế này là lãng phí...”“Vâng vâng, sư tôn dạy phải ạ!”Diệp Nam Hiên cười hì hì.“Nhuộm lại cái bộ tóc tạp nham kia ngay cho ta!”Sau đó, Tần Ninh chắp tay sau lưng, đứng trên thân Cửu Anh, lạnh nhạt nói: “Đen không ra đen, trắng không ra trắng, ra cái thể thống gì!”Nghe vậy, Diệp Nam Hiên vội nói: “Sư phụ, con đang học theo người nhưng lại không muốn vượt qua người đó mà...”Nhìn tóc trắng phiêu dật của Tần Ninh phối với bộ đồ trắng mang theo mấy sợi tơ vàng, nhìn ưu nhã đến cỡ nào chứ!Diệp Nam Hiên ao ước vô cùng.Sư tôn đúng là biết cách ăn mặc mà!Gương mặt tuấn tú, dáng người ưu nhã khí chất đủng đỉnh, phối với mái tóc trắng xóa, một bộ đồ trắng, quả thực là một lang quân khiến lòng người chấn động.Chẳng trách mà Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi và Thời Thanh Trúc đều say mê sư tôn, cùng chung một chồng cũng không oán thán.