“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 5742: "Phía trước chính là trấn Nguyệt Tiên".  

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Vào trong thị trấn, đường phố ở đây cực kỳ rộng rãi, hai bên là đủ loại cửa hàng đa dạng san sát nhau, vô cùng náo nhiệt.Hầu như võ giả nào đang đi qua đi lại đều trông đằng đằng sát khí cả.Sống trong dãy núi Côn Tiên quanh năm, đương nhiên cơ thể sẽ dày đặc sát khí rồi.Có thể thấy Linh Phỉ Phỉ đã nhẹ nhõm hơn hẳn kể từ khi vào trấn Nguyệt Tiên.Không còn nằm bên trong dãy núi nữa, kẻ nào muốn đâm cô ta từ sau lưng đều phải cân nhắc xem có nên làm vậy hay không."Tìm tửu lâu nào nghỉ chân chút đã, trấn Nguyệt Tiên này liền kề dãy núi Côn Tiên, thịt thú trong tửu lâu đều rất tươi, đây cũng là nguyên nhân vì sao nó trội hơn so với những thành trì khác!""Ừm".Sáu người đi vào một tửu lâu rồi cùng nhau ngồi vào bàn.Tâm trạng Linh Phỉ Phỉ đã khá hơn rất nhiều, cũng bắt đầu gọi thức ăn.Bốn người Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo, Liễu Thông Thiên và Thời Thanh Trúc cũng rất háo hức.Bởi đây là bữa cơm chính thức đầu tiên kể từ khi vào Trung Tam Thiên.Trước đây trong dãy núi ngày nào cũng toàn ăn thịt nướng, canh thì nấu nguyên một cái nồi lớn, người ngợm toàn mùi thịt nướng.Sau khi gọi món, Linh Phỉ Phỉ vươn vai để lộ đường cong quyến rũ thu hút mọi ánh nhìn.Nhưng Tần Ninh lại không quan tâm đến phong cảnh tuyệt đẹp ấy mà chỉ bưng trà rót nước cho Thời Thanh Trúc.Giờ đây, nỗi nhớ Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên lại ùa về trong tâm trí hắn.Người thì hoạt bát, người thì lạnh lùng.Nhưng đều là người nghiêm túc và có trách nhiệm, có các cô ấy ở đây thì hắn không cần làm gì cả.Tuy là không phải chuyện gì các cô ấy cũng làm... Hừm... Dù sao thì Tần Ninh vẫn rất nhớ hai người.Thời Thanh Trúc lớn lên cùng hắn từ thuở bé nên chắc bị chiều hư rồi, đúng là ngày nào cũng dính lấy Tần Ninh nhưng chuyện gì hắn cũng phải tự thân vận động.Không lâu sau, cơm nước được mang lên bàn, mùi hương thơm phức xộc vào mũi.

Vào trong thị trấn, đường phố ở đây cực kỳ rộng rãi, hai bên là đủ loại cửa hàng đa dạng san sát nhau, vô cùng náo nhiệt.

Hầu như võ giả nào đang đi qua đi lại đều trông đằng đằng sát khí cả.

Sống trong dãy núi Côn Tiên quanh năm, đương nhiên cơ thể sẽ dày đặc sát khí rồi.

Có thể thấy Linh Phỉ Phỉ đã nhẹ nhõm hơn hẳn kể từ khi vào trấn Nguyệt Tiên.

Không còn nằm bên trong dãy núi nữa, kẻ nào muốn đâm cô ta từ sau lưng đều phải cân nhắc xem có nên làm vậy hay không.

"Tìm tửu lâu nào nghỉ chân chút đã, trấn Nguyệt Tiên này liền kề dãy núi Côn Tiên, thịt thú trong tửu lâu đều rất tươi, đây cũng là nguyên nhân vì sao nó trội hơn so với những thành trì khác!"

"Ừm".

Sáu người đi vào một tửu lâu rồi cùng nhau ngồi vào bàn.

Tâm trạng Linh Phỉ Phỉ đã khá hơn rất nhiều, cũng bắt đầu gọi thức ăn.

Bốn người Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo, Liễu Thông Thiên và Thời Thanh Trúc cũng rất háo hức.

Bởi đây là bữa cơm chính thức đầu tiên kể từ khi vào Trung Tam Thiên.

Trước đây trong dãy núi ngày nào cũng toàn ăn thịt nướng, canh thì nấu nguyên một cái nồi lớn, người ngợm toàn mùi thịt nướng.

Sau khi gọi món, Linh Phỉ Phỉ vươn vai để lộ đường cong quyến rũ thu hút mọi ánh nhìn.

Nhưng Tần Ninh lại không quan tâm đến phong cảnh tuyệt đẹp ấy mà chỉ bưng trà rót nước cho Thời Thanh Trúc.

Giờ đây, nỗi nhớ Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên lại ùa về trong tâm trí hắn.

Người thì hoạt bát, người thì lạnh lùng.

Nhưng đều là người nghiêm túc và có trách nhiệm, có các cô ấy ở đây thì hắn không cần làm gì cả.

Tuy là không phải chuyện gì các cô ấy cũng làm... Hừm... Dù sao thì Tần Ninh vẫn rất nhớ hai người.

Thời Thanh Trúc lớn lên cùng hắn từ thuở bé nên chắc bị chiều hư rồi, đúng là ngày nào cũng dính lấy Tần Ninh nhưng chuyện gì hắn cũng phải tự thân vận động.

Không lâu sau, cơm nước được mang lên bàn, mùi hương thơm phức xộc vào mũi.

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Vào trong thị trấn, đường phố ở đây cực kỳ rộng rãi, hai bên là đủ loại cửa hàng đa dạng san sát nhau, vô cùng náo nhiệt.Hầu như võ giả nào đang đi qua đi lại đều trông đằng đằng sát khí cả.Sống trong dãy núi Côn Tiên quanh năm, đương nhiên cơ thể sẽ dày đặc sát khí rồi.Có thể thấy Linh Phỉ Phỉ đã nhẹ nhõm hơn hẳn kể từ khi vào trấn Nguyệt Tiên.Không còn nằm bên trong dãy núi nữa, kẻ nào muốn đâm cô ta từ sau lưng đều phải cân nhắc xem có nên làm vậy hay không."Tìm tửu lâu nào nghỉ chân chút đã, trấn Nguyệt Tiên này liền kề dãy núi Côn Tiên, thịt thú trong tửu lâu đều rất tươi, đây cũng là nguyên nhân vì sao nó trội hơn so với những thành trì khác!""Ừm".Sáu người đi vào một tửu lâu rồi cùng nhau ngồi vào bàn.Tâm trạng Linh Phỉ Phỉ đã khá hơn rất nhiều, cũng bắt đầu gọi thức ăn.Bốn người Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo, Liễu Thông Thiên và Thời Thanh Trúc cũng rất háo hức.Bởi đây là bữa cơm chính thức đầu tiên kể từ khi vào Trung Tam Thiên.Trước đây trong dãy núi ngày nào cũng toàn ăn thịt nướng, canh thì nấu nguyên một cái nồi lớn, người ngợm toàn mùi thịt nướng.Sau khi gọi món, Linh Phỉ Phỉ vươn vai để lộ đường cong quyến rũ thu hút mọi ánh nhìn.Nhưng Tần Ninh lại không quan tâm đến phong cảnh tuyệt đẹp ấy mà chỉ bưng trà rót nước cho Thời Thanh Trúc.Giờ đây, nỗi nhớ Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên lại ùa về trong tâm trí hắn.Người thì hoạt bát, người thì lạnh lùng.Nhưng đều là người nghiêm túc và có trách nhiệm, có các cô ấy ở đây thì hắn không cần làm gì cả.Tuy là không phải chuyện gì các cô ấy cũng làm... Hừm... Dù sao thì Tần Ninh vẫn rất nhớ hai người.Thời Thanh Trúc lớn lên cùng hắn từ thuở bé nên chắc bị chiều hư rồi, đúng là ngày nào cũng dính lấy Tần Ninh nhưng chuyện gì hắn cũng phải tự thân vận động.Không lâu sau, cơm nước được mang lên bàn, mùi hương thơm phức xộc vào mũi.

Chương 5742: "Phía trước chính là trấn Nguyệt Tiên".