“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 5878: Tiểu bối ngông cuồng”.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Cả người Lý Huyền Đạo từng bước một đi về phía Thạch Côn, ngăn chặn sức mạnh của hắn ta.Khí tức khiến người ta sợ hãi lúc này bộc phát, ngàn vạn kiếm khí hội tụ ở trên trường kiếm, phía trên pháp thân.Ầm... Chỉ trong khoảnh khắc, cả người Thạch Côn lùi lại.Lý Huyền Đạo lại lập tức tới gần.Một tiếng bịch vang lên, cả người Thạch Côn đã ép sát vào bức tường trận pháp, vẻ mặt trắng bệch.Kiếm của Lý Huyền Đạo đã ép tới.Xoẹt một tiếng, trường kiếm xuyên qua cơ thể.“Nhà họ Thạch nhận thua”.Thạch Côn đã không thể nói nhận thua được nữa, tộc trưởng Thạch Hình lại giận dữ đứng dậy, quát lên ầm trời.Lý Huyền Đạo liếc qua đài cao, trường kiếm lập tức rút về, mang theo một dòng máu tươi.“Trận chiến này, Lý Huyền Đạo của Linh Ngự môn đã thắng!”Giọng nói bình thản của trọng tài lại vang lên lần nữa.Mà giờ phút này nhà họ Thạch đã nhanh chóng phái người xuống sân đưa Thạch Côn về...Một khi một Đại Chí Tôn hậu kỳ bị thương thì người đó vẫn là trụ cột vững chắc của nhà họ Thạch sau khi được chữa trị.Nhưng nếu chết thì đây sẽ là một tổn thất mà dù có dùng mười thành trì cũng không đánh đổi được đối với bọn họ.Tình hình đã đến nước này, đan sư Chí Tôn trong nhà họ Thạch đành phải ra tay.Không lâu sau, Thạch Hình nhận được báo cáo."Thương tích rất nặng, không đến mức chết nhưng cần phải dưỡng bệnh mấy năm mới khỏi hoàn toàn".Nghe thấy câu này, mặt ông ta lạnh như tiền."Linh Ngự môn..."Lúc này, Lý Huyền Đạo rời khỏi võ trường và quay lại Linh Ngự môn."Vẫn còn thiếu sót".Tần Ninh từ tốn dạy bảo: "Nếu kiếm khí mạnh hơn ba phần nữa thì sẽ giết được hắn đấy"."Đệ tử xin ghi nhớ, nhất định sẽ tu luyện chăm chỉ hơn".Lý Huyền Đạo chắp tay đáp.
Cả người Lý Huyền Đạo từng bước một đi về phía Thạch Côn, ngăn chặn sức mạnh của hắn ta.
Khí tức khiến người ta sợ hãi lúc này bộc phát, ngàn vạn kiếm khí hội tụ ở trên trường kiếm, phía trên pháp thân.
Ầm... Chỉ trong khoảnh khắc, cả người Thạch Côn lùi lại.
Lý Huyền Đạo lại lập tức tới gần.
Một tiếng bịch vang lên, cả người Thạch Côn đã ép sát vào bức tường trận pháp, vẻ mặt trắng bệch.
Kiếm của Lý Huyền Đạo đã ép tới.
Xoẹt một tiếng, trường kiếm xuyên qua cơ thể.
“Nhà họ Thạch nhận thua”.
Thạch Côn đã không thể nói nhận thua được nữa, tộc trưởng Thạch Hình lại giận dữ đứng dậy, quát lên ầm trời.
Lý Huyền Đạo liếc qua đài cao, trường kiếm lập tức rút về, mang theo một dòng máu tươi.
“Trận chiến này, Lý Huyền Đạo của Linh Ngự môn đã thắng!”
Giọng nói bình thản của trọng tài lại vang lên lần nữa.
Mà giờ phút này nhà họ Thạch đã nhanh chóng phái người xuống sân đưa Thạch Côn về...
Một khi một Đại Chí Tôn hậu kỳ bị thương thì người đó vẫn là trụ cột vững chắc của nhà họ Thạch sau khi được chữa trị.
Nhưng nếu chết thì đây sẽ là một tổn thất mà dù có dùng mười thành trì cũng không đánh đổi được đối với bọn họ.
Tình hình đã đến nước này, đan sư Chí Tôn trong nhà họ Thạch đành phải ra tay.
Không lâu sau, Thạch Hình nhận được báo cáo.
"Thương tích rất nặng, không đến mức chết nhưng cần phải dưỡng bệnh mấy năm mới khỏi hoàn toàn".
Nghe thấy câu này, mặt ông ta lạnh như tiền.
"Linh Ngự môn..."
Lúc này, Lý Huyền Đạo rời khỏi võ trường và quay lại Linh Ngự môn.
"Vẫn còn thiếu sót".
Tần Ninh từ tốn dạy bảo: "Nếu kiếm khí mạnh hơn ba phần nữa thì sẽ giết được hắn đấy".
"Đệ tử xin ghi nhớ, nhất định sẽ tu luyện chăm chỉ hơn".
Lý Huyền Đạo chắp tay đáp.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Cả người Lý Huyền Đạo từng bước một đi về phía Thạch Côn, ngăn chặn sức mạnh của hắn ta.Khí tức khiến người ta sợ hãi lúc này bộc phát, ngàn vạn kiếm khí hội tụ ở trên trường kiếm, phía trên pháp thân.Ầm... Chỉ trong khoảnh khắc, cả người Thạch Côn lùi lại.Lý Huyền Đạo lại lập tức tới gần.Một tiếng bịch vang lên, cả người Thạch Côn đã ép sát vào bức tường trận pháp, vẻ mặt trắng bệch.Kiếm của Lý Huyền Đạo đã ép tới.Xoẹt một tiếng, trường kiếm xuyên qua cơ thể.“Nhà họ Thạch nhận thua”.Thạch Côn đã không thể nói nhận thua được nữa, tộc trưởng Thạch Hình lại giận dữ đứng dậy, quát lên ầm trời.Lý Huyền Đạo liếc qua đài cao, trường kiếm lập tức rút về, mang theo một dòng máu tươi.“Trận chiến này, Lý Huyền Đạo của Linh Ngự môn đã thắng!”Giọng nói bình thản của trọng tài lại vang lên lần nữa.Mà giờ phút này nhà họ Thạch đã nhanh chóng phái người xuống sân đưa Thạch Côn về...Một khi một Đại Chí Tôn hậu kỳ bị thương thì người đó vẫn là trụ cột vững chắc của nhà họ Thạch sau khi được chữa trị.Nhưng nếu chết thì đây sẽ là một tổn thất mà dù có dùng mười thành trì cũng không đánh đổi được đối với bọn họ.Tình hình đã đến nước này, đan sư Chí Tôn trong nhà họ Thạch đành phải ra tay.Không lâu sau, Thạch Hình nhận được báo cáo."Thương tích rất nặng, không đến mức chết nhưng cần phải dưỡng bệnh mấy năm mới khỏi hoàn toàn".Nghe thấy câu này, mặt ông ta lạnh như tiền."Linh Ngự môn..."Lúc này, Lý Huyền Đạo rời khỏi võ trường và quay lại Linh Ngự môn."Vẫn còn thiếu sót".Tần Ninh từ tốn dạy bảo: "Nếu kiếm khí mạnh hơn ba phần nữa thì sẽ giết được hắn đấy"."Đệ tử xin ghi nhớ, nhất định sẽ tu luyện chăm chỉ hơn".Lý Huyền Đạo chắp tay đáp.