“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 5879: Ai mà chịu cho nổi? 

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Mặc dù tiếp xúc với Tần Ninh không lâu nhưng Dược Thập cũng nhận ra được đây là một người táo bạo, mắt cao hơn đầu, bình thường trông thì kiệm lời lắm nhưng cái nết kiêu căng thì người khác còn lâu mới sánh bằng!"Diệp Nam Hiên, tiếp tục!""Dạ".Diệp Nam Hiên đi ra lần nữa.Thấy hắn ta bước tới, tâm trạng của người trong nhà họ Hứa và nhà họ Thạch đều thấp thỏm lo sợ.Lại nữa!Sao đám Linh Ngự môn chết tiệt này chẳng chịu để yên thế!Diệp Nam Hiên giở nụ cười trời đánh: "Ban nãy đánh một trận xong vẫn chưa hồi phục hoàn toàn nhưng lệnh của sư tôn không thể làm trái nên ta quay lại rồi đây"."Lần này nhà họ Hứa phái ai ra trận đây? Ta chưa hồi phục trạng thái mạnh nhất đâu, đừng có phái Đại Chí Tôn trung kỳ ra đánh với ta đấy nhé?"Lúc này, mặt Hứa Lâm Thiên đằng đằng sát khí, chỉ muốn tung chưởng đập chết hắn ta.Nhưng Diệp Nam Hiên hoàn toàn tuân theo quy tắc, nếu nhà họ Hứa không chấp nhận lời khiêu chiến thì đồng nghĩa với việc nhận thua.Đây là quy tắc của cuộc đấu võ bảy quận rồi, năm nào cũng thế, nhưng dù cuộc đấu võ bảy quận đã được tổ chức nhiều lần thì cũng chưa lần nào xuất hiện hai tên quái thai như Diệp Nam Hiên và Lý Huyền Đạo cả."Nhanh cái chân lên xem nào?"Diệp Nam Hiên vừa vác trường đao vừa cười hí hửng: "Rề rà là sư tôn ta bực mình đấy nhé".Hiện giờ những người ở đây đều mang trong mình suy nghĩ riêng.Khí tức đáng sợ bất chợt bộc phát giữa âm thanh ùng ùng vang lên không dứt."Ngươi chán sống rồi đúng không!"Sau tiếng hừ lạnh, một bóng dáng bước ra, sát khí dâng trào khắp nơi."Hứa Lâm Phong của nhà họ Hứa chấp nhận lời khiêu chiến".Hứa tam gia! Đôi đối thủ này khơi dậy sự thích thú của tất cả mọi người.Diệp Nam Hiên đấu với Hứa Lâm Phong.Cuộc tỉ thí được tiếp tục... Tuy nhiên, vì đã có kinh nghiệm giao thủ với Đại Chí Tôn hậu kỳ trong trận đấu đầu tiên nên lần này Diệp Nam Hiên đã biết cách đối phó với Hứa Lâm Phong.Sau một phen giao chiến.Trọng tài tuyên bố."Linh Ngự môn, Diệp Nam Hiên thắng!"

Mặc dù tiếp xúc với Tần Ninh không lâu nhưng Dược Thập cũng nhận ra được đây là một người táo bạo, mắt cao hơn đầu, bình thường trông thì kiệm lời lắm nhưng cái nết kiêu căng thì người khác còn lâu mới sánh bằng!

"Diệp Nam Hiên, tiếp tục!"

"Dạ".

Diệp Nam Hiên đi ra lần nữa.

Thấy hắn ta bước tới, tâm trạng của người trong nhà họ Hứa và nhà họ Thạch đều thấp thỏm lo sợ.

Lại nữa!

Sao đám Linh Ngự môn chết tiệt này chẳng chịu để yên thế!

Diệp Nam Hiên giở nụ cười trời đánh: "Ban nãy đánh một trận xong vẫn chưa hồi phục hoàn toàn nhưng lệnh của sư tôn không thể làm trái nên ta quay lại rồi đây".

"Lần này nhà họ Hứa phái ai ra trận đây? Ta chưa hồi phục trạng thái mạnh nhất đâu, đừng có phái Đại Chí Tôn trung kỳ ra đánh với ta đấy nhé?"

Lúc này, mặt Hứa Lâm Thiên đằng đằng sát khí, chỉ muốn tung chưởng đập chết hắn ta.

Nhưng Diệp Nam Hiên hoàn toàn tuân theo quy tắc, nếu nhà họ Hứa không chấp nhận lời khiêu chiến thì đồng nghĩa với việc nhận thua.

Đây là quy tắc của cuộc đấu võ bảy quận rồi, năm nào cũng thế, nhưng dù cuộc đấu võ bảy quận đã được tổ chức nhiều lần thì cũng chưa lần nào xuất hiện hai tên quái thai như Diệp Nam Hiên và Lý Huyền Đạo cả.

"Nhanh cái chân lên xem nào?"

Diệp Nam Hiên vừa vác trường đao vừa cười hí hửng: "Rề rà là sư tôn ta bực mình đấy nhé".

Hiện giờ những người ở đây đều mang trong mình suy nghĩ riêng.

Khí tức đáng sợ bất chợt bộc phát giữa âm thanh ùng ùng vang lên không dứt.

"Ngươi chán sống rồi đúng không!"

Sau tiếng hừ lạnh, một bóng dáng bước ra, sát khí dâng trào khắp nơi.

"Hứa Lâm Phong của nhà họ Hứa chấp nhận lời khiêu chiến".

Hứa tam gia! Đôi đối thủ này khơi dậy sự thích thú của tất cả mọi người.

Diệp Nam Hiên đấu với Hứa Lâm Phong.

Cuộc tỉ thí được tiếp tục... Tuy nhiên, vì đã có kinh nghiệm giao thủ với Đại Chí Tôn hậu kỳ trong trận đấu đầu tiên nên lần này Diệp Nam Hiên đã biết cách đối phó với Hứa Lâm Phong.

Sau một phen giao chiến.

Trọng tài tuyên bố.

"Linh Ngự môn, Diệp Nam Hiên thắng!"

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Mặc dù tiếp xúc với Tần Ninh không lâu nhưng Dược Thập cũng nhận ra được đây là một người táo bạo, mắt cao hơn đầu, bình thường trông thì kiệm lời lắm nhưng cái nết kiêu căng thì người khác còn lâu mới sánh bằng!"Diệp Nam Hiên, tiếp tục!""Dạ".Diệp Nam Hiên đi ra lần nữa.Thấy hắn ta bước tới, tâm trạng của người trong nhà họ Hứa và nhà họ Thạch đều thấp thỏm lo sợ.Lại nữa!Sao đám Linh Ngự môn chết tiệt này chẳng chịu để yên thế!Diệp Nam Hiên giở nụ cười trời đánh: "Ban nãy đánh một trận xong vẫn chưa hồi phục hoàn toàn nhưng lệnh của sư tôn không thể làm trái nên ta quay lại rồi đây"."Lần này nhà họ Hứa phái ai ra trận đây? Ta chưa hồi phục trạng thái mạnh nhất đâu, đừng có phái Đại Chí Tôn trung kỳ ra đánh với ta đấy nhé?"Lúc này, mặt Hứa Lâm Thiên đằng đằng sát khí, chỉ muốn tung chưởng đập chết hắn ta.Nhưng Diệp Nam Hiên hoàn toàn tuân theo quy tắc, nếu nhà họ Hứa không chấp nhận lời khiêu chiến thì đồng nghĩa với việc nhận thua.Đây là quy tắc của cuộc đấu võ bảy quận rồi, năm nào cũng thế, nhưng dù cuộc đấu võ bảy quận đã được tổ chức nhiều lần thì cũng chưa lần nào xuất hiện hai tên quái thai như Diệp Nam Hiên và Lý Huyền Đạo cả."Nhanh cái chân lên xem nào?"Diệp Nam Hiên vừa vác trường đao vừa cười hí hửng: "Rề rà là sư tôn ta bực mình đấy nhé".Hiện giờ những người ở đây đều mang trong mình suy nghĩ riêng.Khí tức đáng sợ bất chợt bộc phát giữa âm thanh ùng ùng vang lên không dứt."Ngươi chán sống rồi đúng không!"Sau tiếng hừ lạnh, một bóng dáng bước ra, sát khí dâng trào khắp nơi."Hứa Lâm Phong của nhà họ Hứa chấp nhận lời khiêu chiến".Hứa tam gia! Đôi đối thủ này khơi dậy sự thích thú của tất cả mọi người.Diệp Nam Hiên đấu với Hứa Lâm Phong.Cuộc tỉ thí được tiếp tục... Tuy nhiên, vì đã có kinh nghiệm giao thủ với Đại Chí Tôn hậu kỳ trong trận đấu đầu tiên nên lần này Diệp Nam Hiên đã biết cách đối phó với Hứa Lâm Phong.Sau một phen giao chiến.Trọng tài tuyên bố."Linh Ngự môn, Diệp Nam Hiên thắng!"

Chương 5879: Ai mà chịu cho nổi?