“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 5880: "Linh Ngự môn, Diệp Nam Hiên thắng!"  

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Về phía nhà họ Dương, với tư cách là thiên tài xuất sắc nhất gia tộc này, Dương Vân Hải cứ nghĩ cuộc đấu võ bảy quận sẽ là cơ hội để mình tỏa sáng, còn giờ thì... mọi ánh hào quang đã bị Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên cướp đi mất.Các thiên chi kiêu tử như Lữ Khôn Minh của Lữ gia, Ngô Tu của nhà họ Tu, Khúc Oánh Oánh của nhà họ Khúc đều trố mắt nhìn.Hai người này chiếm hết sự chú ý rồi, dù ai ra sau thì cũng không thể nào nổi bật hơn bọn họ được."Còn ai nữa không?"Lần này lại đến phiên Diệp Nam Hiên ra sân thi đấu.Hắn ta đã trải qua bốn trận đấu với Đại Chí Tôn hậu kỳ, Lý Huyền Đạo cũng bốn trận.Rất nhiều võ giả thuộc nhà họ Hứa và nhà họ Thạch đã bị thương.Những người còn lại thì không ai dám ra mặt.Ra sân thì kiểu gì cũng thua thôi, còn đánh gì nữa?Giờ đây, trưởng tộc của nhà họ Hứa - Hứa Lâm Thiên và trưởng tộc nhà họ Thạch - Thạch Hình nhăn mặt khó chịu.Hai đại gia tộc có nằm mơ cũng không ngờ tình cảnh hôm nay sẽ xảy ra.Bị hai kẻ Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên làm bẽ mặt ngay trước mắt bao người.Đã thế còn không thể phản kháng lại nữa chứ.Vào lúc này, bất cứ ai cũng đều có thể cảm nhận được sự phẫn nộ của hai gia tộc đối với Linh Ngự môn và nhà họ Linh.Cuộc đấu võ bảy quận hôm nay kết thúc, xem ra bảy quận sẽ có sự thay đổi lớn lắm đây!"Không ai ra sân thì ta tự chọn!"Diệp Nam Hiên chưa muốn trận đấu kết thúc ngay lúc này."Tần Ninh công tử".Đúng lúc đó, trưởng tộc nhà họ Dương - Dương Từ Lai lên tiếng."Hai vị đệ tử của Tần công tử có thiên phú cao đến không ngờ, thực lực cũng vô cùng mạnh mẽ, bọn ta đều công nhận điều đó. Trận tỉ thí hôm nay kết thúc tại đây đi".Dương Từ Lai mỉm cười như một người chuyên đi giảng hòa: "Nhà họ Hứa và nhà họ Thạch không đủ sức để đấu nữa đâu".Câu nói này nhận được sự đồng tình của tất cả mọi người.Tần Ninh đặt tách trà xuống rồi liếc mắt nhìn Diệp Nam Hiên.Hắn ta bèn quay lại lầu các, dáng vẻ nom chưa được thỏa thê cho lắm.Tần Ninh đứng dậy, đi vào võ trường từng bước một."Dương trưởng tộc!"Hắn nhẹ nhàng chắp tay lại rồi cười bảo: "Quy tắc của cuộc đấu võ bảy quận là không được nhận thua trừ khi có một phe đã cho toàn bộ võ giả ra trận, còn không thì không được phép từ chối lời khiêu chiến của đối thủ".

Về phía nhà họ Dương, với tư cách là thiên tài xuất sắc nhất gia tộc này, Dương Vân Hải cứ nghĩ cuộc đấu võ bảy quận sẽ là cơ hội để mình tỏa sáng, còn giờ thì... mọi ánh hào quang đã bị Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên cướp đi mất.

Các thiên chi kiêu tử như Lữ Khôn Minh của Lữ gia, Ngô Tu của nhà họ Tu, Khúc Oánh Oánh của nhà họ Khúc đều trố mắt nhìn.

Hai người này chiếm hết sự chú ý rồi, dù ai ra sau thì cũng không thể nào nổi bật hơn bọn họ được.

"Còn ai nữa không?"

Lần này lại đến phiên Diệp Nam Hiên ra sân thi đấu.

Hắn ta đã trải qua bốn trận đấu với Đại Chí Tôn hậu kỳ, Lý Huyền Đạo cũng bốn trận.

Rất nhiều võ giả thuộc nhà họ Hứa và nhà họ Thạch đã bị thương.

Những người còn lại thì không ai dám ra mặt.

Ra sân thì kiểu gì cũng thua thôi, còn đánh gì nữa?

Giờ đây, trưởng tộc của nhà họ Hứa - Hứa Lâm Thiên và trưởng tộc nhà họ Thạch - Thạch Hình nhăn mặt khó chịu.

Hai đại gia tộc có nằm mơ cũng không ngờ tình cảnh hôm nay sẽ xảy ra.

Bị hai kẻ Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên làm bẽ mặt ngay trước mắt bao người.

Đã thế còn không thể phản kháng lại nữa chứ.

Vào lúc này, bất cứ ai cũng đều có thể cảm nhận được sự phẫn nộ của hai gia tộc đối với Linh Ngự môn và nhà họ Linh.

Cuộc đấu võ bảy quận hôm nay kết thúc, xem ra bảy quận sẽ có sự thay đổi lớn lắm đây!

"Không ai ra sân thì ta tự chọn!"

Diệp Nam Hiên chưa muốn trận đấu kết thúc ngay lúc này.

"Tần Ninh công tử".

Đúng lúc đó, trưởng tộc nhà họ Dương - Dương Từ Lai lên tiếng.

"Hai vị đệ tử của Tần công tử có thiên phú cao đến không ngờ, thực lực cũng vô cùng mạnh mẽ, bọn ta đều công nhận điều đó. Trận tỉ thí hôm nay kết thúc tại đây đi".

Dương Từ Lai mỉm cười như một người chuyên đi giảng hòa: "Nhà họ Hứa và nhà họ Thạch không đủ sức để đấu nữa đâu".

Câu nói này nhận được sự đồng tình của tất cả mọi người.

Tần Ninh đặt tách trà xuống rồi liếc mắt nhìn Diệp Nam Hiên.

Hắn ta bèn quay lại lầu các, dáng vẻ nom chưa được thỏa thê cho lắm.

Tần Ninh đứng dậy, đi vào võ trường từng bước một.

"Dương trưởng tộc!"

Hắn nhẹ nhàng chắp tay lại rồi cười bảo: "Quy tắc của cuộc đấu võ bảy quận là không được nhận thua trừ khi có một phe đã cho toàn bộ võ giả ra trận, còn không thì không được phép từ chối lời khiêu chiến của đối thủ".

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Về phía nhà họ Dương, với tư cách là thiên tài xuất sắc nhất gia tộc này, Dương Vân Hải cứ nghĩ cuộc đấu võ bảy quận sẽ là cơ hội để mình tỏa sáng, còn giờ thì... mọi ánh hào quang đã bị Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên cướp đi mất.Các thiên chi kiêu tử như Lữ Khôn Minh của Lữ gia, Ngô Tu của nhà họ Tu, Khúc Oánh Oánh của nhà họ Khúc đều trố mắt nhìn.Hai người này chiếm hết sự chú ý rồi, dù ai ra sau thì cũng không thể nào nổi bật hơn bọn họ được."Còn ai nữa không?"Lần này lại đến phiên Diệp Nam Hiên ra sân thi đấu.Hắn ta đã trải qua bốn trận đấu với Đại Chí Tôn hậu kỳ, Lý Huyền Đạo cũng bốn trận.Rất nhiều võ giả thuộc nhà họ Hứa và nhà họ Thạch đã bị thương.Những người còn lại thì không ai dám ra mặt.Ra sân thì kiểu gì cũng thua thôi, còn đánh gì nữa?Giờ đây, trưởng tộc của nhà họ Hứa - Hứa Lâm Thiên và trưởng tộc nhà họ Thạch - Thạch Hình nhăn mặt khó chịu.Hai đại gia tộc có nằm mơ cũng không ngờ tình cảnh hôm nay sẽ xảy ra.Bị hai kẻ Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên làm bẽ mặt ngay trước mắt bao người.Đã thế còn không thể phản kháng lại nữa chứ.Vào lúc này, bất cứ ai cũng đều có thể cảm nhận được sự phẫn nộ của hai gia tộc đối với Linh Ngự môn và nhà họ Linh.Cuộc đấu võ bảy quận hôm nay kết thúc, xem ra bảy quận sẽ có sự thay đổi lớn lắm đây!"Không ai ra sân thì ta tự chọn!"Diệp Nam Hiên chưa muốn trận đấu kết thúc ngay lúc này."Tần Ninh công tử".Đúng lúc đó, trưởng tộc nhà họ Dương - Dương Từ Lai lên tiếng."Hai vị đệ tử của Tần công tử có thiên phú cao đến không ngờ, thực lực cũng vô cùng mạnh mẽ, bọn ta đều công nhận điều đó. Trận tỉ thí hôm nay kết thúc tại đây đi".Dương Từ Lai mỉm cười như một người chuyên đi giảng hòa: "Nhà họ Hứa và nhà họ Thạch không đủ sức để đấu nữa đâu".Câu nói này nhận được sự đồng tình của tất cả mọi người.Tần Ninh đặt tách trà xuống rồi liếc mắt nhìn Diệp Nam Hiên.Hắn ta bèn quay lại lầu các, dáng vẻ nom chưa được thỏa thê cho lắm.Tần Ninh đứng dậy, đi vào võ trường từng bước một."Dương trưởng tộc!"Hắn nhẹ nhàng chắp tay lại rồi cười bảo: "Quy tắc của cuộc đấu võ bảy quận là không được nhận thua trừ khi có một phe đã cho toàn bộ võ giả ra trận, còn không thì không được phép từ chối lời khiêu chiến của đối thủ".

Chương 5880: "Linh Ngự môn, Diệp Nam Hiên thắng!"