“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 5941: "Hồng Phù Dung này thật là tốt với chàng".
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Bên trong thành Phù Dung rộng lớn có hàng ngàn vạn dân cư, cho dù là vào buổi tối, hai bên đường phố vẫn sáng trưng đèn đuốc giống như ban ngày, người đến người đi vô cùng náo nhiệt.Thời Thanh Trúc cầm trong tay một chuỗi mứt quả, cả người linh động hoạt bát, khí chất độc đáo.Đã hấp dẫn không ít người trên đường đi ghé mắt quan sát.Bất cứ lúc nào, người đẹp cũng đều thu hút ánh mắt của người ta.Hai người đi dạo lung tung, sau đó đi vào trong một quán rượu để dùng cơm.Đối với Thời Thanh Trúc mà nói, tu hành là thống khổ, nếu không phải Tần Ninh ép buộc, ngày nào nàng cũng sẽ ăn món ngon uống rượu ngon, quả thực là thoải mái đến chết.Hai người ngồi xuống, tiểu nhị đưa rượu lên, Thời Thanh Trúc nhẹ nhàng ngửi một cái, cau mày nói: "Không ngon!""Tiểu nhị, đổi rượu khác, loại ngon nhất ấy!""Vâng!"Tiểu nhị mặt mày hớn hở, vội vàng rời đi.Tần Ninh nhìn Thời Thanh Trúc, dở khóc dở cười.Cô nhóc này bây giờ đã trở thành đại sư giám định rượu chuyên nghiệp rồi! Không lâu sau, tiểu nhị đi lên lần nữa, lần này còn dẫn theo bảy tám người đi bên cạnh, mỗi người đều cầm theo hai vò rượu ngon.Mà chưởng quỹ tươi cười đi từ phía sau tiểu nhị ra trước."Tần công tử, đây là loại rượu ngon nhất trong quán chúng ta, lấy nhân sâm trăm năm để luyện chế, trong quán chỉ còn lại vài vò này, Tần công tử hãy thử xem mùi vị như thế nào, cho chút đóng góp, chắc chắn tiểu điếm sẽ tiếp thu".Chưởng quỹ nịnh nọt nói.Thời Thanh Trúc nhẹ nhàng mở ra giấy dán ra, ngửi một hơi, lúc này gương mặt phiếm hồng, kêu lên: "Phu quân, là rượu ngon, là rượu ngon, chắc chắn không rẻ".Tần Ninh bất đắc dĩ nhìn nàng nói: "Có đắt đi nữa ta cũng mua cho nàng!"Thời Thanh Trúc cười giả dối.Mỗi ngày nàng đều sống trong sự cưng chiều của Tần Ninh mới là vui vẻ nhất.Chỉ là nghe thấy hai người nói vậy, chưởng quỹ lại nói ngay: "Tần công tử đến quán nhỏ của chúng ta dùng cơm, đó là vinh hạnh của chúng ta, nào còn dám lấy tiền".Nghe thấy thế, Thời Thanh Trúc chống nạnh, không vui nói: "Chúng ta cũng không muốn ăn cơm chùa"."Phu nhân hiểu nhầm rồi!"Chưởng quỹ chắp tay nói: "Quán này vốn là sản nghiệp của Phù Dung lâu, vừa rồi tiểu nhị không biết hai vị quý khách đến nên mới đưa rượu mạnh lên, thật sự xin lỗi".Thời Thanh Trúc lập tức hiểu ra"Vậy mau mang đồ ăn lên đây đi".Thời Thanh Trúc thúc giục nói.Chưởng quỹ lại mở miệng nói: "Tần công tử, Tần phu nhân, ta thấy hai người không gọi những món ăn đặc sắc của quán, không biết có phải là không phù hợp với khẩu vị của hai người hay không, quán sẽ dặn dò đầu bếp, hai vị muốn ăn cái gì cứ sai người đi làm"."Đừng hỏi nữa, mang hết tất cả lên đi!"Tần Ninh liền nói: "Bảo Nguyên Sơ Liễu ra đây ăn cơm cùng luôn".Chưởng quỹ cười một tiếng, lập tức lui ra.Không bao lâu, Nguyên Sơ Liễu đã xuất hiện.
Bên trong thành Phù Dung rộng lớn có hàng ngàn vạn dân cư, cho dù là vào buổi tối, hai bên đường phố vẫn sáng trưng đèn đuốc giống như ban ngày, người đến người đi vô cùng náo nhiệt.
Thời Thanh Trúc cầm trong tay một chuỗi mứt quả, cả người linh động hoạt bát, khí chất độc đáo.
Đã hấp dẫn không ít người trên đường đi ghé mắt quan sát.
Bất cứ lúc nào, người đẹp cũng đều thu hút ánh mắt của người ta.
Hai người đi dạo lung tung, sau đó đi vào trong một quán rượu để dùng cơm.
Đối với Thời Thanh Trúc mà nói, tu hành là thống khổ, nếu không phải Tần Ninh ép buộc, ngày nào nàng cũng sẽ ăn món ngon uống rượu ngon, quả thực là thoải mái đến chết.
Hai người ngồi xuống, tiểu nhị đưa rượu lên, Thời Thanh Trúc nhẹ nhàng ngửi một cái, cau mày nói: "Không ngon!"
"Tiểu nhị, đổi rượu khác, loại ngon nhất ấy!"
"Vâng!"
Tiểu nhị mặt mày hớn hở, vội vàng rời đi.
Tần Ninh nhìn Thời Thanh Trúc, dở khóc dở cười.
Cô nhóc này bây giờ đã trở thành đại sư giám định rượu chuyên nghiệp rồi! Không lâu sau, tiểu nhị đi lên lần nữa, lần này còn dẫn theo bảy tám người đi bên cạnh, mỗi người đều cầm theo hai vò rượu ngon.
Mà chưởng quỹ tươi cười đi từ phía sau tiểu nhị ra trước.
"Tần công tử, đây là loại rượu ngon nhất trong quán chúng ta, lấy nhân sâm trăm năm để luyện chế, trong quán chỉ còn lại vài vò này, Tần công tử hãy thử xem mùi vị như thế nào, cho chút đóng góp, chắc chắn tiểu điếm sẽ tiếp thu".
Chưởng quỹ nịnh nọt nói.
Thời Thanh Trúc nhẹ nhàng mở ra giấy dán ra, ngửi một hơi, lúc này gương mặt phiếm hồng, kêu lên: "Phu quân, là rượu ngon, là rượu ngon, chắc chắn không rẻ".
Tần Ninh bất đắc dĩ nhìn nàng nói: "Có đắt đi nữa ta cũng mua cho nàng!"
Thời Thanh Trúc cười giả dối.
Mỗi ngày nàng đều sống trong sự cưng chiều của Tần Ninh mới là vui vẻ nhất.
Chỉ là nghe thấy hai người nói vậy, chưởng quỹ lại nói ngay: "Tần công tử đến quán nhỏ của chúng ta dùng cơm, đó là vinh hạnh của chúng ta, nào còn dám lấy tiền".
Nghe thấy thế, Thời Thanh Trúc chống nạnh, không vui nói: "Chúng ta cũng không muốn ăn cơm chùa".
"Phu nhân hiểu nhầm rồi!"
Chưởng quỹ chắp tay nói: "Quán này vốn là sản nghiệp của Phù Dung lâu, vừa rồi tiểu nhị không biết hai vị quý khách đến nên mới đưa rượu mạnh lên, thật sự xin lỗi".
Thời Thanh Trúc lập tức hiểu ra
"Vậy mau mang đồ ăn lên đây đi".
Thời Thanh Trúc thúc giục nói.
Chưởng quỹ lại mở miệng nói: "Tần công tử, Tần phu nhân, ta thấy hai người không gọi những món ăn đặc sắc của quán, không biết có phải là không phù hợp với khẩu vị của hai người hay không, quán sẽ dặn dò đầu bếp, hai vị muốn ăn cái gì cứ sai người đi làm".
"Đừng hỏi nữa, mang hết tất cả lên đi!"
Tần Ninh liền nói: "Bảo Nguyên Sơ Liễu ra đây ăn cơm cùng luôn".
Chưởng quỹ cười một tiếng, lập tức lui ra.
Không bao lâu, Nguyên Sơ Liễu đã xuất hiện.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Bên trong thành Phù Dung rộng lớn có hàng ngàn vạn dân cư, cho dù là vào buổi tối, hai bên đường phố vẫn sáng trưng đèn đuốc giống như ban ngày, người đến người đi vô cùng náo nhiệt.Thời Thanh Trúc cầm trong tay một chuỗi mứt quả, cả người linh động hoạt bát, khí chất độc đáo.Đã hấp dẫn không ít người trên đường đi ghé mắt quan sát.Bất cứ lúc nào, người đẹp cũng đều thu hút ánh mắt của người ta.Hai người đi dạo lung tung, sau đó đi vào trong một quán rượu để dùng cơm.Đối với Thời Thanh Trúc mà nói, tu hành là thống khổ, nếu không phải Tần Ninh ép buộc, ngày nào nàng cũng sẽ ăn món ngon uống rượu ngon, quả thực là thoải mái đến chết.Hai người ngồi xuống, tiểu nhị đưa rượu lên, Thời Thanh Trúc nhẹ nhàng ngửi một cái, cau mày nói: "Không ngon!""Tiểu nhị, đổi rượu khác, loại ngon nhất ấy!""Vâng!"Tiểu nhị mặt mày hớn hở, vội vàng rời đi.Tần Ninh nhìn Thời Thanh Trúc, dở khóc dở cười.Cô nhóc này bây giờ đã trở thành đại sư giám định rượu chuyên nghiệp rồi! Không lâu sau, tiểu nhị đi lên lần nữa, lần này còn dẫn theo bảy tám người đi bên cạnh, mỗi người đều cầm theo hai vò rượu ngon.Mà chưởng quỹ tươi cười đi từ phía sau tiểu nhị ra trước."Tần công tử, đây là loại rượu ngon nhất trong quán chúng ta, lấy nhân sâm trăm năm để luyện chế, trong quán chỉ còn lại vài vò này, Tần công tử hãy thử xem mùi vị như thế nào, cho chút đóng góp, chắc chắn tiểu điếm sẽ tiếp thu".Chưởng quỹ nịnh nọt nói.Thời Thanh Trúc nhẹ nhàng mở ra giấy dán ra, ngửi một hơi, lúc này gương mặt phiếm hồng, kêu lên: "Phu quân, là rượu ngon, là rượu ngon, chắc chắn không rẻ".Tần Ninh bất đắc dĩ nhìn nàng nói: "Có đắt đi nữa ta cũng mua cho nàng!"Thời Thanh Trúc cười giả dối.Mỗi ngày nàng đều sống trong sự cưng chiều của Tần Ninh mới là vui vẻ nhất.Chỉ là nghe thấy hai người nói vậy, chưởng quỹ lại nói ngay: "Tần công tử đến quán nhỏ của chúng ta dùng cơm, đó là vinh hạnh của chúng ta, nào còn dám lấy tiền".Nghe thấy thế, Thời Thanh Trúc chống nạnh, không vui nói: "Chúng ta cũng không muốn ăn cơm chùa"."Phu nhân hiểu nhầm rồi!"Chưởng quỹ chắp tay nói: "Quán này vốn là sản nghiệp của Phù Dung lâu, vừa rồi tiểu nhị không biết hai vị quý khách đến nên mới đưa rượu mạnh lên, thật sự xin lỗi".Thời Thanh Trúc lập tức hiểu ra"Vậy mau mang đồ ăn lên đây đi".Thời Thanh Trúc thúc giục nói.Chưởng quỹ lại mở miệng nói: "Tần công tử, Tần phu nhân, ta thấy hai người không gọi những món ăn đặc sắc của quán, không biết có phải là không phù hợp với khẩu vị của hai người hay không, quán sẽ dặn dò đầu bếp, hai vị muốn ăn cái gì cứ sai người đi làm"."Đừng hỏi nữa, mang hết tất cả lên đi!"Tần Ninh liền nói: "Bảo Nguyên Sơ Liễu ra đây ăn cơm cùng luôn".Chưởng quỹ cười một tiếng, lập tức lui ra.Không bao lâu, Nguyên Sơ Liễu đã xuất hiện.