“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 6068: "Cảnh giới của ta không tăng lên?"  

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Nhìn từng bóng người bận rộn tới tới lui lui, hai người Tần Ninh và Hồng Phù Dung đi thẳng ra bên ngoài Vạn Độc tông.Trong một tháng này, người nhà họ Khương dừng ở bên ngoài Vạn Độc tông, có Hắc Viêm Huyết Văn Mãng trông coi, bọn họ không vào được.Khương Ung cũng nhịn tính tình, yên tĩnh chờ đợi."Khương Ung!"Lúc này, Hồng Phù Dung đi ra trước, nâng giọng lanh lảnh nói: "Vị này chính là Tần công tử Tần Ninh".Trong đội ngũ võ giả nhà họ Khương, một đội người lập tức vội vã tới.Khương Ung dẫn Khương Kính Nguyên, Khương Đồng, Khương Hồng Lâm và các con cháu nhà họ Khương nhao nhao xuất hiện."Tần công tử".Khương Ung liếc mắt nhìn Tần Ninh, vội vàng cúi đầu.Tần Ninh mặc một bộ trường sam màu trắng, khuôn mặt thanh tú tuấn nhã, một tay gác sau lưng, một tay khoác trước người nhìn Khương Ung.Không đợi Tần Ninh nói gì, Hồng Phù Dung đã lấy một cái ghế ra, đặt sau lưng hắn.Năm đó lúc cô ấy đi theo tiên sinh, biết tiên sinh thích ngồi bàn bạc với người khác."Ngươi chính là Khương Ung?""Dạ dạ dạ..."Khương Ung chắp tay khom người."Già đi rất nhiều...""Đã qua vài vạn năm rồi, quả là vậy", Khương Ung vội vàng đáp.Nhìn lão thái gia cung kính với Tần Ninh này như vậy, trong khi đó Tần Ninh thản nhiên ngồi trên ghế, bưng tư thái Hoàng đế, trong lòng đám con cháu nhà họ Khương đều cảm thấy tức giận, nhưng các trưởng bối đều ở đây, ai cũng không dám xen vào."Tần công tử".Khương Ung phục tùng, cung kính nói: "Chuyện nhà họ Linh, nhà họ Khương chúng ta vẫn luôn biết, nhưng từ đầu đến cuối không hề tham dự vào"."Nếu lời này có nửa phần nói dối, Khương Ung ta thịt nát xương tan, chết không yên lành".Khương Ung dứt lời, không khí ngắn ngủi yên tĩnh lại."Ta có hỏi ngươi sao?"Tần Ninh lạnh nhạt hỏi lại.Khương Ung nhất thời lạnh cả tim.Nếu vị trước mắt này thật sự là Cửu Nguyên Đan Đế năm đó chuyển thế, thì tính tình của hắn rốt cuộc thế nào, ông ta không mò ra nổi.

Nhìn từng bóng người bận rộn tới tới lui lui, hai người Tần Ninh và Hồng Phù Dung đi thẳng ra bên ngoài Vạn Độc tông.

Trong một tháng này, người nhà họ Khương dừng ở bên ngoài Vạn Độc tông, có Hắc Viêm Huyết Văn Mãng trông coi, bọn họ không vào được.

Khương Ung cũng nhịn tính tình, yên tĩnh chờ đợi.

"Khương Ung!"

Lúc này, Hồng Phù Dung đi ra trước, nâng giọng lanh lảnh nói: "Vị này chính là Tần công tử Tần Ninh".

Trong đội ngũ võ giả nhà họ Khương, một đội người lập tức vội vã tới.

Khương Ung dẫn Khương Kính Nguyên, Khương Đồng, Khương Hồng Lâm và các con cháu nhà họ Khương nhao nhao xuất hiện.

"Tần công tử".

Khương Ung liếc mắt nhìn Tần Ninh, vội vàng cúi đầu.

Tần Ninh mặc một bộ trường sam màu trắng, khuôn mặt thanh tú tuấn nhã, một tay gác sau lưng, một tay khoác trước người nhìn Khương Ung.

Không đợi Tần Ninh nói gì, Hồng Phù Dung đã lấy một cái ghế ra, đặt sau lưng hắn.

Năm đó lúc cô ấy đi theo tiên sinh, biết tiên sinh thích ngồi bàn bạc với người khác.

"Ngươi chính là Khương Ung?"

"Dạ dạ dạ..."

Khương Ung chắp tay khom người.

"Già đi rất nhiều..."

"Đã qua vài vạn năm rồi, quả là vậy", Khương Ung vội vàng đáp.

Nhìn lão thái gia cung kính với Tần Ninh này như vậy, trong khi đó Tần Ninh thản nhiên ngồi trên ghế, bưng tư thái Hoàng đế, trong lòng đám con cháu nhà họ Khương đều cảm thấy tức giận, nhưng các trưởng bối đều ở đây, ai cũng không dám xen vào.

"Tần công tử".

Khương Ung phục tùng, cung kính nói: "Chuyện nhà họ Linh, nhà họ Khương chúng ta vẫn luôn biết, nhưng từ đầu đến cuối không hề tham dự vào".

"Nếu lời này có nửa phần nói dối, Khương Ung ta thịt nát xương tan, chết không yên lành".

Khương Ung dứt lời, không khí ngắn ngủi yên tĩnh lại.

"Ta có hỏi ngươi sao?"

Tần Ninh lạnh nhạt hỏi lại.

Khương Ung nhất thời lạnh cả tim.

Nếu vị trước mắt này thật sự là Cửu Nguyên Đan Đế năm đó chuyển thế, thì tính tình của hắn rốt cuộc thế nào, ông ta không mò ra nổi.

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Nhìn từng bóng người bận rộn tới tới lui lui, hai người Tần Ninh và Hồng Phù Dung đi thẳng ra bên ngoài Vạn Độc tông.Trong một tháng này, người nhà họ Khương dừng ở bên ngoài Vạn Độc tông, có Hắc Viêm Huyết Văn Mãng trông coi, bọn họ không vào được.Khương Ung cũng nhịn tính tình, yên tĩnh chờ đợi."Khương Ung!"Lúc này, Hồng Phù Dung đi ra trước, nâng giọng lanh lảnh nói: "Vị này chính là Tần công tử Tần Ninh".Trong đội ngũ võ giả nhà họ Khương, một đội người lập tức vội vã tới.Khương Ung dẫn Khương Kính Nguyên, Khương Đồng, Khương Hồng Lâm và các con cháu nhà họ Khương nhao nhao xuất hiện."Tần công tử".Khương Ung liếc mắt nhìn Tần Ninh, vội vàng cúi đầu.Tần Ninh mặc một bộ trường sam màu trắng, khuôn mặt thanh tú tuấn nhã, một tay gác sau lưng, một tay khoác trước người nhìn Khương Ung.Không đợi Tần Ninh nói gì, Hồng Phù Dung đã lấy một cái ghế ra, đặt sau lưng hắn.Năm đó lúc cô ấy đi theo tiên sinh, biết tiên sinh thích ngồi bàn bạc với người khác."Ngươi chính là Khương Ung?""Dạ dạ dạ..."Khương Ung chắp tay khom người."Già đi rất nhiều...""Đã qua vài vạn năm rồi, quả là vậy", Khương Ung vội vàng đáp.Nhìn lão thái gia cung kính với Tần Ninh này như vậy, trong khi đó Tần Ninh thản nhiên ngồi trên ghế, bưng tư thái Hoàng đế, trong lòng đám con cháu nhà họ Khương đều cảm thấy tức giận, nhưng các trưởng bối đều ở đây, ai cũng không dám xen vào."Tần công tử".Khương Ung phục tùng, cung kính nói: "Chuyện nhà họ Linh, nhà họ Khương chúng ta vẫn luôn biết, nhưng từ đầu đến cuối không hề tham dự vào"."Nếu lời này có nửa phần nói dối, Khương Ung ta thịt nát xương tan, chết không yên lành".Khương Ung dứt lời, không khí ngắn ngủi yên tĩnh lại."Ta có hỏi ngươi sao?"Tần Ninh lạnh nhạt hỏi lại.Khương Ung nhất thời lạnh cả tim.Nếu vị trước mắt này thật sự là Cửu Nguyên Đan Đế năm đó chuyển thế, thì tính tình của hắn rốt cuộc thế nào, ông ta không mò ra nổi.

Chương 6068: "Cảnh giới của ta không tăng lên?"