“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 6069: "Ngươi chính là Khương Ung?"
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… "Tiên sinh tha tội, là lão phu lắm mồm".Tần Ninh nhìn mấy trăm vị võ giả nhà họ Khương, vẻ mặt bình tĩnh, đầu ngón tay vuốt ve, hồi lâu không mở miệng.Sự bình tĩnh này lại đột nhiên bị phá vỡ.Bên ngoài Vạn Độc tông, giữa núi rừng, lúc này tiếng gió đột nhiên rít gào. Trong mơ hồ, từng đạo khí thế mạnh mẽ dâng trào."Tiểu nhi vô tri, ngay cả Vạn Độc tông cũng dám động, để Khương lão thái gia tới gặp ngươi, ngươi là cái thá gì?"Tiếng quát trầm thấp đúng lúc này vang lên.Xoạt xoạt xoạt...Trong phút chốc, trên trăm vị võ giả lao ra từ bốn phương tám hướng.Người dẫn đầu trong tay cầm một chiếc ngân cung, nhặt cung cài tên.Tiếng xé gió vang lên, một thanh ngân tiễn trong nháy mắt đâm rách hư không, từ ngoài trăm trượng trực tiếp bắn về phía Tần Ninh.Thấy cảnh này, lông mày Tần Ninh nhíu lại.Bên cạnh, đầu ngón tay Hồng Phù Dung khẽ nhúc nhích, một tiếng đàn đột nhiên vang lên, ngưng tụ thành đạo phù ấn, nghiền nát mũi tên kia ở khoảng cách Tần Ninh hơn một trượng.Nhìn bốn phía, vẻ mặt Hồng Phù Dung lạnh lùng.Thế mà có kẻ dám can đảm bắn tên tiên sinh!"Khương Ung!"Hồng Phù Dung khẽ quát một tiếng, đằng đằng sát khí."Không liên quan đến lão phu".Khương Ung lập tức xoay người nhìn lại, lúc nhìn thấy bóng người kia, nhất thời cơ thể phát lạnh, hồn lìa khỏi xác."Thu Vân Hạc!"Khương Ung nhìn về phía nam tử cầm cung tên, quát: "Ngươi tới làm gì?""Khương lão gia tử!"Nam tử mặc kình trang, bề ngoài chừng bốn mươi tuổi, giờ phút này khẽ nói: "Khương lão gia tử đừng lo lắng, cho dù tiểu nhi Tần Ninh này lôi kéo nhà họ Linh và Phù Dung lâu, nhà họ Thu ta chắc chắn trợ giúp Khương lão gia tử, chém giết kẻ này!"Thu Vân Hạc?Di Nguyên Châu, nhà họ Thu!Nhưng lúc này thân thể Khương Ung lại run rẩy, giận dữ hét: "Lão phu hỏi ngươi, ngươi đến làm cái gì? Ai bảo ngươi tới?"Dứt lời, ánh mắt Khương Ung quét qua ba đứa con trai của mình.Ba người Khương Kính Nguyên, Khương Đồng, Khương Hồng Lâm lập tức lắc đầu.Thu Vân Hạc nói ngay: "Khương lão gia tử, ngươi..."Nhìn thấy Khương Ung tức giận cực kỳ, biểu cảm của Thu Vân Hạc mang theo vài phần kinh ngạc.
"Tiên sinh tha tội, là lão phu lắm mồm".
Tần Ninh nhìn mấy trăm vị võ giả nhà họ Khương, vẻ mặt bình tĩnh, đầu ngón tay vuốt ve, hồi lâu không mở miệng.
Sự bình tĩnh này lại đột nhiên bị phá vỡ.
Bên ngoài Vạn Độc tông, giữa núi rừng, lúc này tiếng gió đột nhiên rít gào. Trong mơ hồ, từng đạo khí thế mạnh mẽ dâng trào.
"Tiểu nhi vô tri, ngay cả Vạn Độc tông cũng dám động, để Khương lão thái gia tới gặp ngươi, ngươi là cái thá gì?"
Tiếng quát trầm thấp đúng lúc này vang lên.
Xoạt xoạt xoạt...
Trong phút chốc, trên trăm vị võ giả lao ra từ bốn phương tám hướng.
Người dẫn đầu trong tay cầm một chiếc ngân cung, nhặt cung cài tên.
Tiếng xé gió vang lên, một thanh ngân tiễn trong nháy mắt đâm rách hư không, từ ngoài trăm trượng trực tiếp bắn về phía Tần Ninh.
Thấy cảnh này, lông mày Tần Ninh nhíu lại.
Bên cạnh, đầu ngón tay Hồng Phù Dung khẽ nhúc nhích, một tiếng đàn đột nhiên vang lên, ngưng tụ thành đạo phù ấn, nghiền nát mũi tên kia ở khoảng cách Tần Ninh hơn một trượng.
Nhìn bốn phía, vẻ mặt Hồng Phù Dung lạnh lùng.
Thế mà có kẻ dám can đảm bắn tên tiên sinh!
"Khương Ung!"
Hồng Phù Dung khẽ quát một tiếng, đằng đằng sát khí.
"Không liên quan đến lão phu".
Khương Ung lập tức xoay người nhìn lại, lúc nhìn thấy bóng người kia, nhất thời cơ thể phát lạnh, hồn lìa khỏi xác.
"Thu Vân Hạc!"
Khương Ung nhìn về phía nam tử cầm cung tên, quát: "Ngươi tới làm gì?"
"Khương lão gia tử!"
Nam tử mặc kình trang, bề ngoài chừng bốn mươi tuổi, giờ phút này khẽ nói: "Khương lão gia tử đừng lo lắng, cho dù tiểu nhi Tần Ninh này lôi kéo nhà họ Linh và Phù Dung lâu, nhà họ Thu ta chắc chắn trợ giúp Khương lão gia tử, chém giết kẻ này!"
Thu Vân Hạc?
Di Nguyên Châu, nhà họ Thu!
Nhưng lúc này thân thể Khương Ung lại run rẩy, giận dữ hét: "Lão phu hỏi ngươi, ngươi đến làm cái gì? Ai bảo ngươi tới?"
Dứt lời, ánh mắt Khương Ung quét qua ba đứa con trai của mình.
Ba người Khương Kính Nguyên, Khương Đồng, Khương Hồng Lâm lập tức lắc đầu.
Thu Vân Hạc nói ngay: "Khương lão gia tử, ngươi..."
Nhìn thấy Khương Ung tức giận cực kỳ, biểu cảm của Thu Vân Hạc mang theo vài phần kinh ngạc.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… "Tiên sinh tha tội, là lão phu lắm mồm".Tần Ninh nhìn mấy trăm vị võ giả nhà họ Khương, vẻ mặt bình tĩnh, đầu ngón tay vuốt ve, hồi lâu không mở miệng.Sự bình tĩnh này lại đột nhiên bị phá vỡ.Bên ngoài Vạn Độc tông, giữa núi rừng, lúc này tiếng gió đột nhiên rít gào. Trong mơ hồ, từng đạo khí thế mạnh mẽ dâng trào."Tiểu nhi vô tri, ngay cả Vạn Độc tông cũng dám động, để Khương lão thái gia tới gặp ngươi, ngươi là cái thá gì?"Tiếng quát trầm thấp đúng lúc này vang lên.Xoạt xoạt xoạt...Trong phút chốc, trên trăm vị võ giả lao ra từ bốn phương tám hướng.Người dẫn đầu trong tay cầm một chiếc ngân cung, nhặt cung cài tên.Tiếng xé gió vang lên, một thanh ngân tiễn trong nháy mắt đâm rách hư không, từ ngoài trăm trượng trực tiếp bắn về phía Tần Ninh.Thấy cảnh này, lông mày Tần Ninh nhíu lại.Bên cạnh, đầu ngón tay Hồng Phù Dung khẽ nhúc nhích, một tiếng đàn đột nhiên vang lên, ngưng tụ thành đạo phù ấn, nghiền nát mũi tên kia ở khoảng cách Tần Ninh hơn một trượng.Nhìn bốn phía, vẻ mặt Hồng Phù Dung lạnh lùng.Thế mà có kẻ dám can đảm bắn tên tiên sinh!"Khương Ung!"Hồng Phù Dung khẽ quát một tiếng, đằng đằng sát khí."Không liên quan đến lão phu".Khương Ung lập tức xoay người nhìn lại, lúc nhìn thấy bóng người kia, nhất thời cơ thể phát lạnh, hồn lìa khỏi xác."Thu Vân Hạc!"Khương Ung nhìn về phía nam tử cầm cung tên, quát: "Ngươi tới làm gì?""Khương lão gia tử!"Nam tử mặc kình trang, bề ngoài chừng bốn mươi tuổi, giờ phút này khẽ nói: "Khương lão gia tử đừng lo lắng, cho dù tiểu nhi Tần Ninh này lôi kéo nhà họ Linh và Phù Dung lâu, nhà họ Thu ta chắc chắn trợ giúp Khương lão gia tử, chém giết kẻ này!"Thu Vân Hạc?Di Nguyên Châu, nhà họ Thu!Nhưng lúc này thân thể Khương Ung lại run rẩy, giận dữ hét: "Lão phu hỏi ngươi, ngươi đến làm cái gì? Ai bảo ngươi tới?"Dứt lời, ánh mắt Khương Ung quét qua ba đứa con trai của mình.Ba người Khương Kính Nguyên, Khương Đồng, Khương Hồng Lâm lập tức lắc đầu.Thu Vân Hạc nói ngay: "Khương lão gia tử, ngươi..."Nhìn thấy Khương Ung tức giận cực kỳ, biểu cảm của Thu Vân Hạc mang theo vài phần kinh ngạc.