“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 6115: "Vậy thì không khách khí nữa".
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Hắn rất tò mò về đạo nhân áo đỏ này.Nhìn thấy đại ca nhà mình không biết bị cái gì trói chặt, mấy người còn lại đều lần lượt xông về phía trước.Thế nhưng bảy người còn chưa tới gần đại ca nhà mình, đã như bị rơi vào trong một vũng bùn, cứng ngắc không có cách nào động đậy.Mà lúc này, chỉ thấy từng trận văn xuất hiện bên cạnh tám người, trói chặt tám người lại giống như từng xúc tu.Trận sư Chí Tôn! Sắc mặt tám người đều biến đổi.Trận sư vô cùng hiếm có, hơn nữa lại có tài năng thần kỳ, đạo sĩ áo đỏ này vừa ra tay đã trói chặt tám người bọn họ lại, quả thực quá kinh khủng.Dẫn đầu nam tử nói thẳng: "Lão đạo sĩ, chuyện này không liên quan tới ngươi"."Lão đạo sĩ ta chỉ là gặp chuyện bất bình mới rút đao tương trợ thôi".Đạo sĩ áo đỏ đi đến bên cạnh Tần Ninh, cười tủm tỉm nói: "Vị công tử này, ngươi xem nên giết chết hay róc thịt những người này đây, ngươi cứ nói đi"."Tại sao ngươi lại ở chỗ này?"Tần Ninh thản nhiên nói."Lão đạo sĩ ta du ngoạn khắp nơi, xem ra ra còn chưa hết duyên phận với công tử nên mới gặp nhau ở đây, lại còn cứu được công tử, duyên phận là do trời quyết định rồi"."...", Tần Ninh nhìn lão đạo sĩ một chút, thản nhiên nói: "Ta không cần ngươi giúp".Đạo sĩ áo đỏ lại cười haha nói: "Công tử có thiên phú dị bẩm, tuy tuổi còn trẻ đã là Tiểu Thiên Tôn tầng một, thế nhưng đám trai tráng kia đều là Tiểu Thiên Tôn tầng ba, công tử rất khó đối phó, công tử cũng không cần sĩ diện ở trước mặt lão đạo sĩ đâu!"Tần Ninh nhìn lão đạo sĩ một cái, ngay sau đó lại nhìn về phía tám người kia."Vừa vặn con đường đi về phía bắc tương đối vất vả, tám người các ngươi hãy làm một cái kiệu nâng ta đi đi!"Nghe thấy Tần Ninh nói như vậy, đạo sĩ áo đỏ liền ngẩn người.Tám người cũng ngơ ngác.Ngay sau đó, đạo sĩ áo đỏ nhìn về phía tám người, khẽ nói: "Ngây ra đó làm cái gì, đi chặt cây làm kiệu đi".Tám người càng không biết nên làm cái gì."Còn ngây ra đó?Chờ lão đạo sĩ giết các ngươi ư?"Người đàn ông cầm đầu đỏ mặt, mở miệng quát: "Ngươi cởi trói cho chúng ta trước đã chứ!""À à, ta quên...", lão đạo sĩ điểm ngón tay một cái, trận văn ngưng tụ, tám người đã khôi phục tự do."Đừng hòng nghĩ đến việc chạy trốn!"Lão đạo sĩ cười nói: "Ta có thể trực tiếp lấy mạng của các ngươi ở khoảng cách ngàn dặm, nếu không muốn chết thì ngoan ngoãn một chút".Tám người nghe thấy lời này, cái chân vừa nhấc lên đã lập tức mềm nhũn.Sau đó, tám người liền đi vào trong rừng, bắt đầu đốn cây... Lúc này, đạo sĩ áo đỏ đi đến bên cạnh Tần Ninh, cười nói: "Công tử muốn đi Hồng Sơn ư?Lão đạo sĩ ta cũng muốn đi xem, hay là đi cùng nhau".Vừa dứt lời, lão đạo sĩ lại hô lên với tám người cách đó trăm thước: "Làm hai cái kiệu đi!"
Hắn rất tò mò về đạo nhân áo đỏ này.
Nhìn thấy đại ca nhà mình không biết bị cái gì trói chặt, mấy người còn lại đều lần lượt xông về phía trước.
Thế nhưng bảy người còn chưa tới gần đại ca nhà mình, đã như bị rơi vào trong một vũng bùn, cứng ngắc không có cách nào động đậy.
Mà lúc này, chỉ thấy từng trận văn xuất hiện bên cạnh tám người, trói chặt tám người lại giống như từng xúc tu.
Trận sư Chí Tôn! Sắc mặt tám người đều biến đổi.
Trận sư vô cùng hiếm có, hơn nữa lại có tài năng thần kỳ, đạo sĩ áo đỏ này vừa ra tay đã trói chặt tám người bọn họ lại, quả thực quá kinh khủng.
Dẫn đầu nam tử nói thẳng: "Lão đạo sĩ, chuyện này không liên quan tới ngươi".
"Lão đạo sĩ ta chỉ là gặp chuyện bất bình mới rút đao tương trợ thôi".
Đạo sĩ áo đỏ đi đến bên cạnh Tần Ninh, cười tủm tỉm nói: "Vị công tử này, ngươi xem nên giết chết hay róc thịt những người này đây, ngươi cứ nói đi".
"Tại sao ngươi lại ở chỗ này?"
Tần Ninh thản nhiên nói.
"Lão đạo sĩ ta du ngoạn khắp nơi, xem ra ra còn chưa hết duyên phận với công tử nên mới gặp nhau ở đây, lại còn cứu được công tử, duyên phận là do trời quyết định rồi".
"...", Tần Ninh nhìn lão đạo sĩ một chút, thản nhiên nói: "Ta không cần ngươi giúp".
Đạo sĩ áo đỏ lại cười haha nói: "Công tử có thiên phú dị bẩm, tuy tuổi còn trẻ đã là Tiểu Thiên Tôn tầng một, thế nhưng đám trai tráng kia đều là Tiểu Thiên Tôn tầng ba, công tử rất khó đối phó, công tử cũng không cần sĩ diện ở trước mặt lão đạo sĩ đâu!"
Tần Ninh nhìn lão đạo sĩ một cái, ngay sau đó lại nhìn về phía tám người kia.
"Vừa vặn con đường đi về phía bắc tương đối vất vả, tám người các ngươi hãy làm một cái kiệu nâng ta đi đi!"
Nghe thấy Tần Ninh nói như vậy, đạo sĩ áo đỏ liền ngẩn người.
Tám người cũng ngơ ngác.
Ngay sau đó, đạo sĩ áo đỏ nhìn về phía tám người, khẽ nói: "Ngây ra đó làm cái gì, đi chặt cây làm kiệu đi".
Tám người càng không biết nên làm cái gì.
"Còn ngây ra đó?
Chờ lão đạo sĩ giết các ngươi ư?"
Người đàn ông cầm đầu đỏ mặt, mở miệng quát: "Ngươi cởi trói cho chúng ta trước đã chứ!"
"À à, ta quên...", lão đạo sĩ điểm ngón tay một cái, trận văn ngưng tụ, tám người đã khôi phục tự do.
"Đừng hòng nghĩ đến việc chạy trốn!"
Lão đạo sĩ cười nói: "Ta có thể trực tiếp lấy mạng của các ngươi ở khoảng cách ngàn dặm, nếu không muốn chết thì ngoan ngoãn một chút".
Tám người nghe thấy lời này, cái chân vừa nhấc lên đã lập tức mềm nhũn.
Sau đó, tám người liền đi vào trong rừng, bắt đầu đốn cây... Lúc này, đạo sĩ áo đỏ đi đến bên cạnh Tần Ninh, cười nói: "Công tử muốn đi Hồng Sơn ư?
Lão đạo sĩ ta cũng muốn đi xem, hay là đi cùng nhau".
Vừa dứt lời, lão đạo sĩ lại hô lên với tám người cách đó trăm thước: "Làm hai cái kiệu đi!"
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Hắn rất tò mò về đạo nhân áo đỏ này.Nhìn thấy đại ca nhà mình không biết bị cái gì trói chặt, mấy người còn lại đều lần lượt xông về phía trước.Thế nhưng bảy người còn chưa tới gần đại ca nhà mình, đã như bị rơi vào trong một vũng bùn, cứng ngắc không có cách nào động đậy.Mà lúc này, chỉ thấy từng trận văn xuất hiện bên cạnh tám người, trói chặt tám người lại giống như từng xúc tu.Trận sư Chí Tôn! Sắc mặt tám người đều biến đổi.Trận sư vô cùng hiếm có, hơn nữa lại có tài năng thần kỳ, đạo sĩ áo đỏ này vừa ra tay đã trói chặt tám người bọn họ lại, quả thực quá kinh khủng.Dẫn đầu nam tử nói thẳng: "Lão đạo sĩ, chuyện này không liên quan tới ngươi"."Lão đạo sĩ ta chỉ là gặp chuyện bất bình mới rút đao tương trợ thôi".Đạo sĩ áo đỏ đi đến bên cạnh Tần Ninh, cười tủm tỉm nói: "Vị công tử này, ngươi xem nên giết chết hay róc thịt những người này đây, ngươi cứ nói đi"."Tại sao ngươi lại ở chỗ này?"Tần Ninh thản nhiên nói."Lão đạo sĩ ta du ngoạn khắp nơi, xem ra ra còn chưa hết duyên phận với công tử nên mới gặp nhau ở đây, lại còn cứu được công tử, duyên phận là do trời quyết định rồi"."...", Tần Ninh nhìn lão đạo sĩ một chút, thản nhiên nói: "Ta không cần ngươi giúp".Đạo sĩ áo đỏ lại cười haha nói: "Công tử có thiên phú dị bẩm, tuy tuổi còn trẻ đã là Tiểu Thiên Tôn tầng một, thế nhưng đám trai tráng kia đều là Tiểu Thiên Tôn tầng ba, công tử rất khó đối phó, công tử cũng không cần sĩ diện ở trước mặt lão đạo sĩ đâu!"Tần Ninh nhìn lão đạo sĩ một cái, ngay sau đó lại nhìn về phía tám người kia."Vừa vặn con đường đi về phía bắc tương đối vất vả, tám người các ngươi hãy làm một cái kiệu nâng ta đi đi!"Nghe thấy Tần Ninh nói như vậy, đạo sĩ áo đỏ liền ngẩn người.Tám người cũng ngơ ngác.Ngay sau đó, đạo sĩ áo đỏ nhìn về phía tám người, khẽ nói: "Ngây ra đó làm cái gì, đi chặt cây làm kiệu đi".Tám người càng không biết nên làm cái gì."Còn ngây ra đó?Chờ lão đạo sĩ giết các ngươi ư?"Người đàn ông cầm đầu đỏ mặt, mở miệng quát: "Ngươi cởi trói cho chúng ta trước đã chứ!""À à, ta quên...", lão đạo sĩ điểm ngón tay một cái, trận văn ngưng tụ, tám người đã khôi phục tự do."Đừng hòng nghĩ đến việc chạy trốn!"Lão đạo sĩ cười nói: "Ta có thể trực tiếp lấy mạng của các ngươi ở khoảng cách ngàn dặm, nếu không muốn chết thì ngoan ngoãn một chút".Tám người nghe thấy lời này, cái chân vừa nhấc lên đã lập tức mềm nhũn.Sau đó, tám người liền đi vào trong rừng, bắt đầu đốn cây... Lúc này, đạo sĩ áo đỏ đi đến bên cạnh Tần Ninh, cười nói: "Công tử muốn đi Hồng Sơn ư?Lão đạo sĩ ta cũng muốn đi xem, hay là đi cùng nhau".Vừa dứt lời, lão đạo sĩ lại hô lên với tám người cách đó trăm thước: "Làm hai cái kiệu đi!"