“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 6116: "Đừng hòng nghĩ đến việc chạy trốn!"
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Tần Ninh nhìn về phía đạo sĩ áo đỏ, cười nói: "Không phải ngươi nói Hồng Sơn có đi không về, còn khuyên ta đừng đi sao?Tại sao ngươi lại muốn đi!"Đạo sĩ áo đỏ cười nói: "Công tử còn chưa sợ thì cái tên đạo sĩ quèn như ta phải sợ gì chứ?"Tần Ninh nhìn thoáng qua đạo sĩ áo đỏ, nói: "Cái lúc xem bói cho ta ấy, sao lại thổ huyết rồi bỏ chạy hả?Là đã xem được cái gì rồi à?""Có lỗi quá...", đạo sĩ áo đỏ vội vã giải thích: "Lão đạo sĩ đây quả thật đã tính ra, công tử là người có vận may cực lớn, chỉ tới Hồng Sơn thôi thì không gì có thể ngăn trở được số mệnh của công tử được, đáy lòng lão đạo sĩ đây cũng khao khát được đến Hồng Sơn, thế nhưng lại không dám, nhưng nếu như đi cùng công tử một đoạn đường thì chẳng ngần ngại gì, cho nên ta mới mặt dày đi theo đến đây...", Tần Ninh liếc nhìn đạo sĩ áo đỏ.Lúc này, tám người kia đang hớt hải đi làm cái kiệu.Khổ nỗi, điều kiện có hạn nên tuy cái kiệu cũng ra hình ra dáng nhưng vẫn chưa thể gọi là tinh xảo, tỉ mỉ được.Tám người khiêng hai cái kiệu đi đến trước mặt Tần Ninh và đạo sĩ áo đỏ."Tần công tử!"Đạo sĩ áo đỏ sau khi trưng cầu ý kiến của Tần Ninh xong thì càng bực dọc hơn, ông ta cười nói: "Dựa vào tốc độ của hai người chúng ta, chưa tới mười ngày là tới nơi rồi, nhưng nếu di chuyển bằng kiệu, chắc phải mất một hai tháng đấy!""Ta biết...", Tần Ninh nhìn thoáng đạo sĩ áo đỏ, rồi nói tiếp: "Nếu ngươi cảm thấy đi hơi chậm thì tự đi một mình đi"."Không chậm, không chậm đâu...", người đàn ông cầm đầu tên là Sở Khả vội vã sai bảo vài tên thuộc hạ của mình, rồi khiêng kiệu lên.Hai người Tần Ninh và đạo sĩ áo đỏ đi cùng nhau, cùng nằm trong kiệu, có vẻ khá là thích chí."Xuất phát! Đến Hồng Sơn!"Tần Ninh chỉ đạo nói.Dọc đường đi, đạo sĩ áo đỏ có hỏi Tần Ninh."Chẳng hay Tần công tử là người nơi đâu?""Trong gia đình có những ai?""Đã có ai hứa hôn gì chưa?"Tần Ninh bị đạo sĩ áo đỏ hỏi tới hỏi lui, cực kỳ phiền, hắn bực mình nói: "Ta tưởng ngươi chỉ biết xem bói thôi, ai ngờ ngươi còn làm bà mối nữa chứ!""Úi...", khoảng thời gian tiếp theo, tám người Sở Khả chia ra hai bên, bốn người khiêng một cái kiệu, chạy liên tục không ngừng nghỉ.Mỗi khi Sở Khả hỏi cái gì, đạo sĩ áo đỏ lại đưa khuôn mặt nghiêm túc ra.Riết, dọc đường, cả đám chẳng ai dám hỏi han cái gì.
Tần Ninh nhìn về phía đạo sĩ áo đỏ, cười nói: "Không phải ngươi nói Hồng Sơn có đi không về, còn khuyên ta đừng đi sao?
Tại sao ngươi lại muốn đi!"
Đạo sĩ áo đỏ cười nói: "Công tử còn chưa sợ thì cái tên đạo sĩ quèn như ta phải sợ gì chứ?"
Tần Ninh nhìn thoáng qua đạo sĩ áo đỏ, nói: "Cái lúc xem bói cho ta ấy, sao lại thổ huyết rồi bỏ chạy hả?
Là đã xem được cái gì rồi à?"
"Có lỗi quá...", đạo sĩ áo đỏ vội vã giải thích: "Lão đạo sĩ đây quả thật đã tính ra, công tử là người có vận may cực lớn, chỉ tới Hồng Sơn thôi thì không gì có thể ngăn trở được số mệnh của công tử được, đáy lòng lão đạo sĩ đây cũng khao khát được đến Hồng Sơn, thế nhưng lại không dám, nhưng nếu như đi cùng công tử một đoạn đường thì chẳng ngần ngại gì, cho nên ta mới mặt dày đi theo đến đây...", Tần Ninh liếc nhìn đạo sĩ áo đỏ.
Lúc này, tám người kia đang hớt hải đi làm cái kiệu.
Khổ nỗi, điều kiện có hạn nên tuy cái kiệu cũng ra hình ra dáng nhưng vẫn chưa thể gọi là tinh xảo, tỉ mỉ được.
Tám người khiêng hai cái kiệu đi đến trước mặt Tần Ninh và đạo sĩ áo đỏ.
"Tần công tử!"
Đạo sĩ áo đỏ sau khi trưng cầu ý kiến của Tần Ninh xong thì càng bực dọc hơn, ông ta cười nói: "Dựa vào tốc độ của hai người chúng ta, chưa tới mười ngày là tới nơi rồi, nhưng nếu di chuyển bằng kiệu, chắc phải mất một hai tháng đấy!"
"Ta biết...", Tần Ninh nhìn thoáng đạo sĩ áo đỏ, rồi nói tiếp: "Nếu ngươi cảm thấy đi hơi chậm thì tự đi một mình đi".
"Không chậm, không chậm đâu...", người đàn ông cầm đầu tên là Sở Khả vội vã sai bảo vài tên thuộc hạ của mình, rồi khiêng kiệu lên.
Hai người Tần Ninh và đạo sĩ áo đỏ đi cùng nhau, cùng nằm trong kiệu, có vẻ khá là thích chí.
"Xuất phát! Đến Hồng Sơn!"
Tần Ninh chỉ đạo nói.
Dọc đường đi, đạo sĩ áo đỏ có hỏi Tần Ninh.
"Chẳng hay Tần công tử là người nơi đâu?"
"Trong gia đình có những ai?"
"Đã có ai hứa hôn gì chưa?"
Tần Ninh bị đạo sĩ áo đỏ hỏi tới hỏi lui, cực kỳ phiền, hắn bực mình nói: "Ta tưởng ngươi chỉ biết xem bói thôi, ai ngờ ngươi còn làm bà mối nữa chứ!"
"Úi...", khoảng thời gian tiếp theo, tám người Sở Khả chia ra hai bên, bốn người khiêng một cái kiệu, chạy liên tục không ngừng nghỉ.
Mỗi khi Sở Khả hỏi cái gì, đạo sĩ áo đỏ lại đưa khuôn mặt nghiêm túc ra.
Riết, dọc đường, cả đám chẳng ai dám hỏi han cái gì.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Tần Ninh nhìn về phía đạo sĩ áo đỏ, cười nói: "Không phải ngươi nói Hồng Sơn có đi không về, còn khuyên ta đừng đi sao?Tại sao ngươi lại muốn đi!"Đạo sĩ áo đỏ cười nói: "Công tử còn chưa sợ thì cái tên đạo sĩ quèn như ta phải sợ gì chứ?"Tần Ninh nhìn thoáng qua đạo sĩ áo đỏ, nói: "Cái lúc xem bói cho ta ấy, sao lại thổ huyết rồi bỏ chạy hả?Là đã xem được cái gì rồi à?""Có lỗi quá...", đạo sĩ áo đỏ vội vã giải thích: "Lão đạo sĩ đây quả thật đã tính ra, công tử là người có vận may cực lớn, chỉ tới Hồng Sơn thôi thì không gì có thể ngăn trở được số mệnh của công tử được, đáy lòng lão đạo sĩ đây cũng khao khát được đến Hồng Sơn, thế nhưng lại không dám, nhưng nếu như đi cùng công tử một đoạn đường thì chẳng ngần ngại gì, cho nên ta mới mặt dày đi theo đến đây...", Tần Ninh liếc nhìn đạo sĩ áo đỏ.Lúc này, tám người kia đang hớt hải đi làm cái kiệu.Khổ nỗi, điều kiện có hạn nên tuy cái kiệu cũng ra hình ra dáng nhưng vẫn chưa thể gọi là tinh xảo, tỉ mỉ được.Tám người khiêng hai cái kiệu đi đến trước mặt Tần Ninh và đạo sĩ áo đỏ."Tần công tử!"Đạo sĩ áo đỏ sau khi trưng cầu ý kiến của Tần Ninh xong thì càng bực dọc hơn, ông ta cười nói: "Dựa vào tốc độ của hai người chúng ta, chưa tới mười ngày là tới nơi rồi, nhưng nếu di chuyển bằng kiệu, chắc phải mất một hai tháng đấy!""Ta biết...", Tần Ninh nhìn thoáng đạo sĩ áo đỏ, rồi nói tiếp: "Nếu ngươi cảm thấy đi hơi chậm thì tự đi một mình đi"."Không chậm, không chậm đâu...", người đàn ông cầm đầu tên là Sở Khả vội vã sai bảo vài tên thuộc hạ của mình, rồi khiêng kiệu lên.Hai người Tần Ninh và đạo sĩ áo đỏ đi cùng nhau, cùng nằm trong kiệu, có vẻ khá là thích chí."Xuất phát! Đến Hồng Sơn!"Tần Ninh chỉ đạo nói.Dọc đường đi, đạo sĩ áo đỏ có hỏi Tần Ninh."Chẳng hay Tần công tử là người nơi đâu?""Trong gia đình có những ai?""Đã có ai hứa hôn gì chưa?"Tần Ninh bị đạo sĩ áo đỏ hỏi tới hỏi lui, cực kỳ phiền, hắn bực mình nói: "Ta tưởng ngươi chỉ biết xem bói thôi, ai ngờ ngươi còn làm bà mối nữa chứ!""Úi...", khoảng thời gian tiếp theo, tám người Sở Khả chia ra hai bên, bốn người khiêng một cái kiệu, chạy liên tục không ngừng nghỉ.Mỗi khi Sở Khả hỏi cái gì, đạo sĩ áo đỏ lại đưa khuôn mặt nghiêm túc ra.Riết, dọc đường, cả đám chẳng ai dám hỏi han cái gì.