“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 6216: "Lần này không giống lần trước!"
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… "Hơn nữa, hai người Bao Nghiễn và Nhiếp Quan dẫn dắt hai đoàn quân đánh từ phía thành Đông tới đây, Tề Hựu Lâm tự dẫn một đội quân có hơn mười vị cường giả Tiểu Thần Tôn và hơn trăm vị võ giả Đại Thiên Tôn".Ầm ầm...Khương Văn Giác vừa dứt lời, bên ngoài phủ đệ vang lên từng tiếng ầm ầm.Khương Kính Nguyên quyết đoán ra lệnh, quát to: "Lập tức hạ lệnh cho mọi người xuất chiến".Tiếng nổ rền vang không ngớt bên tai.Ba người Khương Kính Nguyên, Khương Đồng và Khương Hồng đều lao ra ngoài nhập cuộc.Ngay lập tức, ở nơi đóng quân của nhà họ Khương, từng người từng người đều bắt đầu bày thế phòng thủ.Mấy tháng gần đây, nhà họ Khương và nhà họ Tề chẳng thiếu lần giao đấu với nhau.Mỗi lần đánh nhau, cả hai bên đều phải trả một cái giá không hề nhỏ.Thế nhưng, việc ba vị Đại Thần Tôn như Tề Hữu Lâm, Bao Nghiễn và Nhiếp Quan cùng nhau xuất chiến lại là lần đầu tiên xảy ra.Nhà họ Tề đang nghĩ gì thế?Lẽ nào bọn họ muốn một trận dứt điểm hay sao?Trong lúc bay ra tham gia chiến đấu, Khương Kính Nguyên không khỏi nghĩ vậy.Chẳng bao lâu sau, hơn một ngàn võ giả cảnh Tiểu Thiên Tôn và Đại Thần Tôn trong nhà họ Khương đều tụ tập lại.Khí thế hừng hực lan ra khắp nơi.Rất nhiều võ giả bay lên trên, nhìn về phía trước.Ở cách đó vài trăm thước, ba đoàn quân cách nhau khoảng vài trăm thước, lá cờ của nhà họ Tề bay phất phới trong gió, trông vô cùng hào hùng."Tề Hữu Lâm!"Khương Kính Nguyên quát lên: "Sao thế? Không nhịn được nữa à?"Tề Hữu Lâm nhìn về phía Khương Kính Nguyên, cười cợt nói: "Khương Kính Nguyên, nhà họ Tề chúng ta vốn không thích làm kẻ địch của nhà họ Khương các ngươi, thế nhưng, các ngươi cứ liên tục khiêu khích, nếu thích tự sát như vậy thì đừng trách Tề Hữu Lâm ta"."Ngay bây giờ, cho dù giết địch một ngàn tự hại tám trăm thì ta đây cũng muốn diệt nhà họ Khương của ngươi"."Vậy ngươi cứ thử xem".Khương Kính Nguyên cười nói: "Thật sự đánh nhau đến người chết kẻ sống nhỉ, nhà họ Tề các ngươi dùng hết vốn liếng rồi, coi thử xem, đám người nhà họ Cảnh và Thiên Hồng Bang kia sẽ làm gì!"Những gì nhà họ Tề bày ra lần này quả thật rất mạnh.
"Hơn nữa, hai người Bao Nghiễn và Nhiếp Quan dẫn dắt hai đoàn quân đánh từ phía thành Đông tới đây, Tề Hựu Lâm tự dẫn một đội quân có hơn mười vị cường giả Tiểu Thần Tôn và hơn trăm vị võ giả Đại Thiên Tôn".
Ầm ầm...
Khương Văn Giác vừa dứt lời, bên ngoài phủ đệ vang lên từng tiếng ầm ầm.
Khương Kính Nguyên quyết đoán ra lệnh, quát to: "Lập tức hạ lệnh cho mọi người xuất chiến".
Tiếng nổ rền vang không ngớt bên tai.
Ba người Khương Kính Nguyên, Khương Đồng và Khương Hồng đều lao ra ngoài nhập cuộc.
Ngay lập tức, ở nơi đóng quân của nhà họ Khương, từng người từng người đều bắt đầu bày thế phòng thủ.
Mấy tháng gần đây, nhà họ Khương và nhà họ Tề chẳng thiếu lần giao đấu với nhau.
Mỗi lần đánh nhau, cả hai bên đều phải trả một cái giá không hề nhỏ.
Thế nhưng, việc ba vị Đại Thần Tôn như Tề Hữu Lâm, Bao Nghiễn và Nhiếp Quan cùng nhau xuất chiến lại là lần đầu tiên xảy ra.
Nhà họ Tề đang nghĩ gì thế?
Lẽ nào bọn họ muốn một trận dứt điểm hay sao?
Trong lúc bay ra tham gia chiến đấu, Khương Kính Nguyên không khỏi nghĩ vậy.
Chẳng bao lâu sau, hơn một ngàn võ giả cảnh Tiểu Thiên Tôn và Đại Thần Tôn trong nhà họ Khương đều tụ tập lại.
Khí thế hừng hực lan ra khắp nơi.
Rất nhiều võ giả bay lên trên, nhìn về phía trước.
Ở cách đó vài trăm thước, ba đoàn quân cách nhau khoảng vài trăm thước, lá cờ của nhà họ Tề bay phất phới trong gió, trông vô cùng hào hùng.
"Tề Hữu Lâm!"
Khương Kính Nguyên quát lên: "Sao thế? Không nhịn được nữa à?"
Tề Hữu Lâm nhìn về phía Khương Kính Nguyên, cười cợt nói: "Khương Kính Nguyên, nhà họ Tề chúng ta vốn không thích làm kẻ địch của nhà họ Khương các ngươi, thế nhưng, các ngươi cứ liên tục khiêu khích, nếu thích tự sát như vậy thì đừng trách Tề Hữu Lâm ta".
"Ngay bây giờ, cho dù giết địch một ngàn tự hại tám trăm thì ta đây cũng muốn diệt nhà họ Khương của ngươi".
"Vậy ngươi cứ thử xem".
Khương Kính Nguyên cười nói: "Thật sự đánh nhau đến người chết kẻ sống nhỉ, nhà họ Tề các ngươi dùng hết vốn liếng rồi, coi thử xem, đám người nhà họ Cảnh và Thiên Hồng Bang kia sẽ làm gì!"
Những gì nhà họ Tề bày ra lần này quả thật rất mạnh.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… "Hơn nữa, hai người Bao Nghiễn và Nhiếp Quan dẫn dắt hai đoàn quân đánh từ phía thành Đông tới đây, Tề Hựu Lâm tự dẫn một đội quân có hơn mười vị cường giả Tiểu Thần Tôn và hơn trăm vị võ giả Đại Thiên Tôn".Ầm ầm...Khương Văn Giác vừa dứt lời, bên ngoài phủ đệ vang lên từng tiếng ầm ầm.Khương Kính Nguyên quyết đoán ra lệnh, quát to: "Lập tức hạ lệnh cho mọi người xuất chiến".Tiếng nổ rền vang không ngớt bên tai.Ba người Khương Kính Nguyên, Khương Đồng và Khương Hồng đều lao ra ngoài nhập cuộc.Ngay lập tức, ở nơi đóng quân của nhà họ Khương, từng người từng người đều bắt đầu bày thế phòng thủ.Mấy tháng gần đây, nhà họ Khương và nhà họ Tề chẳng thiếu lần giao đấu với nhau.Mỗi lần đánh nhau, cả hai bên đều phải trả một cái giá không hề nhỏ.Thế nhưng, việc ba vị Đại Thần Tôn như Tề Hữu Lâm, Bao Nghiễn và Nhiếp Quan cùng nhau xuất chiến lại là lần đầu tiên xảy ra.Nhà họ Tề đang nghĩ gì thế?Lẽ nào bọn họ muốn một trận dứt điểm hay sao?Trong lúc bay ra tham gia chiến đấu, Khương Kính Nguyên không khỏi nghĩ vậy.Chẳng bao lâu sau, hơn một ngàn võ giả cảnh Tiểu Thiên Tôn và Đại Thần Tôn trong nhà họ Khương đều tụ tập lại.Khí thế hừng hực lan ra khắp nơi.Rất nhiều võ giả bay lên trên, nhìn về phía trước.Ở cách đó vài trăm thước, ba đoàn quân cách nhau khoảng vài trăm thước, lá cờ của nhà họ Tề bay phất phới trong gió, trông vô cùng hào hùng."Tề Hữu Lâm!"Khương Kính Nguyên quát lên: "Sao thế? Không nhịn được nữa à?"Tề Hữu Lâm nhìn về phía Khương Kính Nguyên, cười cợt nói: "Khương Kính Nguyên, nhà họ Tề chúng ta vốn không thích làm kẻ địch của nhà họ Khương các ngươi, thế nhưng, các ngươi cứ liên tục khiêu khích, nếu thích tự sát như vậy thì đừng trách Tề Hữu Lâm ta"."Ngay bây giờ, cho dù giết địch một ngàn tự hại tám trăm thì ta đây cũng muốn diệt nhà họ Khương của ngươi"."Vậy ngươi cứ thử xem".Khương Kính Nguyên cười nói: "Thật sự đánh nhau đến người chết kẻ sống nhỉ, nhà họ Tề các ngươi dùng hết vốn liếng rồi, coi thử xem, đám người nhà họ Cảnh và Thiên Hồng Bang kia sẽ làm gì!"Những gì nhà họ Tề bày ra lần này quả thật rất mạnh.