“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 6346: "Cũng coi như không quen lắm..."

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Hai người tiến vào trong lầu các.Những lầu các này được xây dựng bên trong sơn cốc, mỗi một toà đều cao ba tầng, gian phòng này nối tiếp gian phòng kia.Sau khi ba người điền xong thông tin thì nhận được một chiếc chìa khoá phòng, Lý Vân Tiêu nhìn Thời Thanh Trúc và Tần Ninh vào phòng, vẻ mặt tràn đầy hâm mộ.Mỹ nhân ở bên cạnh! Trông Tần Ninh chẳng giống như là tới tham gia khảo hạch, càng giống đến đây để trải nghiệm cuộc sống hơn.Trong phòng.Thời Thanh Trúc lười biếng nằm trên giường.Còn Tần Ninh ngồi tựa vào cửa sổ, quan sát cảnh vật bên ngoài khung cửa.“Thánh Đạo tông này…để lại cho ta ấn tượng không tốt chút nào…”, lúc này, Thời Thanh Trúc nằm sấp trên giường, hai chân nâng lên đung đưa, nàng mỉm cười nói: “Nhìn dáng vẻ hẹp hòi của chàng kìa, mấy tên đệ tử tự cao tự đại thôi mà”.Tần Ninh nhìn về phía Thời Thanh Trúc, sau đó đi đến bên giường, bàn tay vỗ nhẹ xuống dưới.Bốp! Lúc này, khuôn mặt của Thời Thanh Trúc đỏ bừng lên.“Chàng làm gì thế?”“Nàng nói xem?”Tần Ninh cười nói: “Người phụ nữ của ta, ai cũng không được nhớ thương, ta không chỉ bao che khuyết điểm đối với đồ đệ, mà đối với người phụ nữ của ta, ta lại càng bao che khuyết điểm hơn”.Thời Thanh Trúc nhe răng trợn mắt, giống như một con mèo nhỏ tức giận.Tần Ninh lập tức cười nói: “Được rồi, coi thường ta?Xem ra ta phải trừng trị nàng một trận mới được!”Đột nhiên, Tần Ninh giống như mãnh hổ bổ nhào về phía mèo nhỏ…“Từ từ!”“Hửm?”“Kết trận đã!”Thời Thanh Trúc thúc giục nói.“Suýt chút nữa thì quên…”, vừa nói Tần Ninh vừa ngưng tụ trận văn, lan tràn ra bốn phía căn phòng.Ngăn cách căn phòng này với mọi thứ ở bên ngoài.Cho dù trời long đất lở, âm thanh như sấm, bên ngoài cũng không thể nghe được chút nào… Ở phòng bên cạnh.Lý Vân Tiêu có chút thất vọng rời khỏi bức tường.Vốn dĩ đang muốn nghe ngóng một chút xem, hai người này sẽ phát sinh chuyện gì, kết quả là… cái gì cũng không nghe thấy.Một chút động tĩnh cũng không có?Thật kỳ lạ! Lý Vân Tiêu không khỏi cảm thán, nếu như sau này mình có thể tìm được một cô gái như vậy làm phu nhân, thì cho dù chết dưới hoa mẫu đơn cũng phải làm quỷ phong lưu!

Hai người tiến vào trong lầu các.

Những lầu các này được xây dựng bên trong sơn cốc, mỗi một toà đều cao ba tầng, gian phòng này nối tiếp gian phòng kia.

Sau khi ba người điền xong thông tin thì nhận được một chiếc chìa khoá phòng, Lý Vân Tiêu nhìn Thời Thanh Trúc và Tần Ninh vào phòng, vẻ mặt tràn đầy hâm mộ.

Mỹ nhân ở bên cạnh! Trông Tần Ninh chẳng giống như là tới tham gia khảo hạch, càng giống đến đây để trải nghiệm cuộc sống hơn.

Trong phòng.

Thời Thanh Trúc lười biếng nằm trên giường.

Còn Tần Ninh ngồi tựa vào cửa sổ, quan sát cảnh vật bên ngoài khung cửa.

“Thánh Đạo tông này…để lại cho ta ấn tượng không tốt chút nào…”, lúc này, Thời Thanh Trúc nằm sấp trên giường, hai chân nâng lên đung đưa, nàng mỉm cười nói: “Nhìn dáng vẻ hẹp hòi của chàng kìa, mấy tên đệ tử tự cao tự đại thôi mà”.

Tần Ninh nhìn về phía Thời Thanh Trúc, sau đó đi đến bên giường, bàn tay vỗ nhẹ xuống dưới.

Bốp! Lúc này, khuôn mặt của Thời Thanh Trúc đỏ bừng lên.

“Chàng làm gì thế?”

“Nàng nói xem?”

Tần Ninh cười nói: “Người phụ nữ của ta, ai cũng không được nhớ thương, ta không chỉ bao che khuyết điểm đối với đồ đệ, mà đối với người phụ nữ của ta, ta lại càng bao che khuyết điểm hơn”.

Thời Thanh Trúc nhe răng trợn mắt, giống như một con mèo nhỏ tức giận.

Tần Ninh lập tức cười nói: “Được rồi, coi thường ta?

Xem ra ta phải trừng trị nàng một trận mới được!”

Đột nhiên, Tần Ninh giống như mãnh hổ bổ nhào về phía mèo nhỏ…

“Từ từ!”

“Hửm?”

“Kết trận đã!”

Thời Thanh Trúc thúc giục nói.

“Suýt chút nữa thì quên…”, vừa nói Tần Ninh vừa ngưng tụ trận văn, lan tràn ra bốn phía căn phòng.

Ngăn cách căn phòng này với mọi thứ ở bên ngoài.

Cho dù trời long đất lở, âm thanh như sấm, bên ngoài cũng không thể nghe được chút nào… Ở phòng bên cạnh.

Lý Vân Tiêu có chút thất vọng rời khỏi bức tường.

Vốn dĩ đang muốn nghe ngóng một chút xem, hai người này sẽ phát sinh chuyện gì, kết quả là… cái gì cũng không nghe thấy.

Một chút động tĩnh cũng không có?

Thật kỳ lạ! Lý Vân Tiêu không khỏi cảm thán, nếu như sau này mình có thể tìm được một cô gái như vậy làm phu nhân, thì cho dù chết dưới hoa mẫu đơn cũng phải làm quỷ phong lưu!

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Hai người tiến vào trong lầu các.Những lầu các này được xây dựng bên trong sơn cốc, mỗi một toà đều cao ba tầng, gian phòng này nối tiếp gian phòng kia.Sau khi ba người điền xong thông tin thì nhận được một chiếc chìa khoá phòng, Lý Vân Tiêu nhìn Thời Thanh Trúc và Tần Ninh vào phòng, vẻ mặt tràn đầy hâm mộ.Mỹ nhân ở bên cạnh! Trông Tần Ninh chẳng giống như là tới tham gia khảo hạch, càng giống đến đây để trải nghiệm cuộc sống hơn.Trong phòng.Thời Thanh Trúc lười biếng nằm trên giường.Còn Tần Ninh ngồi tựa vào cửa sổ, quan sát cảnh vật bên ngoài khung cửa.“Thánh Đạo tông này…để lại cho ta ấn tượng không tốt chút nào…”, lúc này, Thời Thanh Trúc nằm sấp trên giường, hai chân nâng lên đung đưa, nàng mỉm cười nói: “Nhìn dáng vẻ hẹp hòi của chàng kìa, mấy tên đệ tử tự cao tự đại thôi mà”.Tần Ninh nhìn về phía Thời Thanh Trúc, sau đó đi đến bên giường, bàn tay vỗ nhẹ xuống dưới.Bốp! Lúc này, khuôn mặt của Thời Thanh Trúc đỏ bừng lên.“Chàng làm gì thế?”“Nàng nói xem?”Tần Ninh cười nói: “Người phụ nữ của ta, ai cũng không được nhớ thương, ta không chỉ bao che khuyết điểm đối với đồ đệ, mà đối với người phụ nữ của ta, ta lại càng bao che khuyết điểm hơn”.Thời Thanh Trúc nhe răng trợn mắt, giống như một con mèo nhỏ tức giận.Tần Ninh lập tức cười nói: “Được rồi, coi thường ta?Xem ra ta phải trừng trị nàng một trận mới được!”Đột nhiên, Tần Ninh giống như mãnh hổ bổ nhào về phía mèo nhỏ…“Từ từ!”“Hửm?”“Kết trận đã!”Thời Thanh Trúc thúc giục nói.“Suýt chút nữa thì quên…”, vừa nói Tần Ninh vừa ngưng tụ trận văn, lan tràn ra bốn phía căn phòng.Ngăn cách căn phòng này với mọi thứ ở bên ngoài.Cho dù trời long đất lở, âm thanh như sấm, bên ngoài cũng không thể nghe được chút nào… Ở phòng bên cạnh.Lý Vân Tiêu có chút thất vọng rời khỏi bức tường.Vốn dĩ đang muốn nghe ngóng một chút xem, hai người này sẽ phát sinh chuyện gì, kết quả là… cái gì cũng không nghe thấy.Một chút động tĩnh cũng không có?Thật kỳ lạ! Lý Vân Tiêu không khỏi cảm thán, nếu như sau này mình có thể tìm được một cô gái như vậy làm phu nhân, thì cho dù chết dưới hoa mẫu đơn cũng phải làm quỷ phong lưu!

Chương 6346: "Cũng coi như không quen lắm..."