“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 6443: “Cô còn dám già mồm?”

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Nhưng nhìn Tần Ninh ung dung bình thản đứng ở nơi đó, Mục Chước quả thực không có cách nào khiến mình bình tĩnh được.Tên khốn kiếp này, tại sao không đi chết đi!Lúc này, mọi người đang đợi.Không lâu sau.Bên ngoài sơn cốc, một nhóm mấy người cất bước tới.Một thanh niên cầm đầu với cơ thể cao lớn hùng dũng, mọc râu quai nón nhìn rất tục tằng.Thanh niên kia vác một thanh phác đao trên vai, bước đi hùng hùng hổ hổ."Đệ tử ngoại môn, Phác Nguyên, tới chiến!"Lúc này, Phác Nguyên trực tiếp nhảy lên trên lôi đài, đưa mắt nhìn về phía Tần Ninh.Mục Chước nhìn Phác Nguyên một cái, nói: "Phác Nguyên, chớ làm ẩu, Mục Huyên đã chết trận"."Ta biết".Phác Nguyên nhìn Mục Chước một cái, nói: "Mục Huyên xếp hạng chín mươi sáu ở ngoại môn, Phác Nguyên ta xếp hạng tám mươi mốt, mạnh hơn hắn không ít, Mục Chước sư huynh đừng giận dữ nói với ta như thế, chúng ta đều là người của Tuyết Môn, nên giúp đỡ Tư Mã Tuyết Thiên đạo tử mới phải"."Chỉ là một tên đệ tử ngoại môn thôi mà cũng dám diễu võ dương oai đến mức này, thật sự là đáng chết"."Phác Nguyên ta đồng ý đánh một trận, dù phải trả giá bằng tính mạng".Mục Chước nhìn Phác Nguyên một cái, trong lòng rất không thoải mái.Đúng là thực lực của Phác Nguyên mạnh hơn Mục Huyên, nhưng hắn ta không cho rằng Phác Nguyên có thể thắng được Tần Ninh.Người này cũng không phải trong hệ phái của hắn ta."Nếu đã thế thì tùy ngươi vậy!", Mục Chước không nói thêm gì nữa.Tần Ninh nhìn người tới, khẽ mỉm cười nói: "Đừng vội ký giấy sinh tử, còn có người tiếp theo mà"."Người kế tiếp không có cơ hội đâu".Phác Nguyên hướng mũi đao xuống đất, nhìn về phía Tần Ninh, nói: "Bởi vì ngươi sẽ chết ở trong tay ta".Lúc này, Vương Hạo trưởng lão nhìn hai người một cái, thở dài.Đều là những thiên tài trong đám đệ tử ngoại môn, chết một người đều là tổn thất lớn đối với tông môn.Nhưng bây giờ ông ta cũng coi như nhìn ra một ít manh mối.

Nhưng nhìn Tần Ninh ung dung bình thản đứng ở nơi đó, Mục Chước quả thực không có cách nào khiến mình bình tĩnh được.

Tên khốn kiếp này, tại sao không đi chết đi!

Lúc này, mọi người đang đợi.

Không lâu sau.

Bên ngoài sơn cốc, một nhóm mấy người cất bước tới.

Một thanh niên cầm đầu với cơ thể cao lớn hùng dũng, mọc râu quai nón nhìn rất tục tằng.

Thanh niên kia vác một thanh phác đao trên vai, bước đi hùng hùng hổ hổ.

"Đệ tử ngoại môn, Phác Nguyên, tới chiến!"

Lúc này, Phác Nguyên trực tiếp nhảy lên trên lôi đài, đưa mắt nhìn về phía Tần Ninh.

Mục Chước nhìn Phác Nguyên một cái, nói: "Phác Nguyên, chớ làm ẩu, Mục Huyên đã chết trận".

"Ta biết".

Phác Nguyên nhìn Mục Chước một cái, nói: "Mục Huyên xếp hạng chín mươi sáu ở ngoại môn, Phác Nguyên ta xếp hạng tám mươi mốt, mạnh hơn hắn không ít, Mục Chước sư huynh đừng giận dữ nói với ta như thế, chúng ta đều là người của Tuyết Môn, nên giúp đỡ Tư Mã Tuyết Thiên đạo tử mới phải".

"Chỉ là một tên đệ tử ngoại môn thôi mà cũng dám diễu võ dương oai đến mức này, thật sự là đáng chết".

"Phác Nguyên ta đồng ý đánh một trận, dù phải trả giá bằng tính mạng".

Mục Chước nhìn Phác Nguyên một cái, trong lòng rất không thoải mái.

Đúng là thực lực của Phác Nguyên mạnh hơn Mục Huyên, nhưng hắn ta không cho rằng Phác Nguyên có thể thắng được Tần Ninh.

Người này cũng không phải trong hệ phái của hắn ta.

"Nếu đã thế thì tùy ngươi vậy!", Mục Chước không nói thêm gì nữa.

Tần Ninh nhìn người tới, khẽ mỉm cười nói: "Đừng vội ký giấy sinh tử, còn có người tiếp theo mà".

"Người kế tiếp không có cơ hội đâu".

Phác Nguyên hướng mũi đao xuống đất, nhìn về phía Tần Ninh, nói: "Bởi vì ngươi sẽ chết ở trong tay ta".

Lúc này, Vương Hạo trưởng lão nhìn hai người một cái, thở dài.

Đều là những thiên tài trong đám đệ tử ngoại môn, chết một người đều là tổn thất lớn đối với tông môn.

Nhưng bây giờ ông ta cũng coi như nhìn ra một ít manh mối.

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Nhưng nhìn Tần Ninh ung dung bình thản đứng ở nơi đó, Mục Chước quả thực không có cách nào khiến mình bình tĩnh được.Tên khốn kiếp này, tại sao không đi chết đi!Lúc này, mọi người đang đợi.Không lâu sau.Bên ngoài sơn cốc, một nhóm mấy người cất bước tới.Một thanh niên cầm đầu với cơ thể cao lớn hùng dũng, mọc râu quai nón nhìn rất tục tằng.Thanh niên kia vác một thanh phác đao trên vai, bước đi hùng hùng hổ hổ."Đệ tử ngoại môn, Phác Nguyên, tới chiến!"Lúc này, Phác Nguyên trực tiếp nhảy lên trên lôi đài, đưa mắt nhìn về phía Tần Ninh.Mục Chước nhìn Phác Nguyên một cái, nói: "Phác Nguyên, chớ làm ẩu, Mục Huyên đã chết trận"."Ta biết".Phác Nguyên nhìn Mục Chước một cái, nói: "Mục Huyên xếp hạng chín mươi sáu ở ngoại môn, Phác Nguyên ta xếp hạng tám mươi mốt, mạnh hơn hắn không ít, Mục Chước sư huynh đừng giận dữ nói với ta như thế, chúng ta đều là người của Tuyết Môn, nên giúp đỡ Tư Mã Tuyết Thiên đạo tử mới phải"."Chỉ là một tên đệ tử ngoại môn thôi mà cũng dám diễu võ dương oai đến mức này, thật sự là đáng chết"."Phác Nguyên ta đồng ý đánh một trận, dù phải trả giá bằng tính mạng".Mục Chước nhìn Phác Nguyên một cái, trong lòng rất không thoải mái.Đúng là thực lực của Phác Nguyên mạnh hơn Mục Huyên, nhưng hắn ta không cho rằng Phác Nguyên có thể thắng được Tần Ninh.Người này cũng không phải trong hệ phái của hắn ta."Nếu đã thế thì tùy ngươi vậy!", Mục Chước không nói thêm gì nữa.Tần Ninh nhìn người tới, khẽ mỉm cười nói: "Đừng vội ký giấy sinh tử, còn có người tiếp theo mà"."Người kế tiếp không có cơ hội đâu".Phác Nguyên hướng mũi đao xuống đất, nhìn về phía Tần Ninh, nói: "Bởi vì ngươi sẽ chết ở trong tay ta".Lúc này, Vương Hạo trưởng lão nhìn hai người một cái, thở dài.Đều là những thiên tài trong đám đệ tử ngoại môn, chết một người đều là tổn thất lớn đối với tông môn.Nhưng bây giờ ông ta cũng coi như nhìn ra một ít manh mối.

Chương 6443: “Cô còn dám già mồm?”