“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 6476: Nhưng đã một tiếng trôi qua rồi.  

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… "Tần sư huynh!"Lý Vân Tiêu vội vàng đi tới, nhỏ giọng nói: "Hai vị sư huynh này đều muốn ngươi đi Đan Đạo Lâu, Ngự Thú Đường nên đâm ra cãi nhau...", lúc này, thấy Tần Ninh đi ra, Cảnh Hoành và Từ Hữu Tài không tranh cãi nữa."Tần sư đệ"."Tần sư đệ".Hai người gần như nói cùng một lúc."Tới Đan Đạo Lâu trước đi, hơn nửa tháng Vân trưởng lão không gặp ngươi nên nhớ ngươi lắm, chuẩn bị trà thượng hạng rồi đó!""Tới Ngự Thú Đường trước đi, Lý trưởng lão cũng trà bánh xong xuôi rồi".Hai người giành nhau nói.Bọn họ đều hiểu rõ một điều rằng Tần Ninh thành hòn ngọc quý trên tay sư tôn mình rồi.Thậm chí sư tôn còn muốn nhận làm đồ đệ nữa cơ.Nhưng đều bị Tần Ninh từ chối.Số người trong Thánh Đạo tông muốn bái hai người này làm sư phụ nhiều đếm không xuể.Nhưng Tần Ninh lại chẳng hề quan tâm.Nghe vậy, hắn nhướng mày.Vốn định bịp hai vị trưởng lão này cho qua chuyện thôi.Không ngờ hai người kia hứng thú với hắn quá.Tần Ninh tới Thánh Đạo tông không phải để giả heo ăn hổ.Càng không phải để tiến hành cải cách về ngự thú, luyện đan."Một năm sau sẽ diễn ra cuộc tranh tài trong cuộc, đây là sự kiện trọng đại của Cửu Nguyên Vực chúng ta, ta cũng muốn tham gia nên phải đạt tới cảnh giới Đại Thần Tôn đã".Tần Ninh hờ hững nói: "Do đó ta chuẩn bị bế quan, ngay trong đỉnh núi thôi chứ không đi đâu cả"."Phiền hai người chuyển lời cho hai vị trưởng lão".Thông báo này làm cả Từ Hữu Tài lẫn Cảnh Hoành đều sửng sốt."Đừng mà, ngươi làm thế thì bọn ta về biết ăn nói thế nào đây!""Phải đó, phải đó!"Hai người mặt như mướp đắng.Tần Ninh mặc kệ, thẳng thắn nói: "Vân Tiêu, tiễn khách".Nói xong hắn quay người đi luôn.Giai nhân mới là điều quan trọng nhất.Xưa nay anh hùng khó qua ải mỹ nhân.Tần Ninh là anh hùng ư?Đương nhiên rồi! Nên mới không qua được ải Thời Thanh Trúc chứ! Chỉ để lại Từ Hữu Tài và Cảnh Hoành trố mắt nhìn nhau.

"Tần sư huynh!"

Lý Vân Tiêu vội vàng đi tới, nhỏ giọng nói: "Hai vị sư huynh này đều muốn ngươi đi Đan Đạo Lâu, Ngự Thú Đường nên đâm ra cãi nhau...", lúc này, thấy Tần Ninh đi ra, Cảnh Hoành và Từ Hữu Tài không tranh cãi nữa.

"Tần sư đệ".

"Tần sư đệ".

Hai người gần như nói cùng một lúc.

"Tới Đan Đạo Lâu trước đi, hơn nửa tháng Vân trưởng lão không gặp ngươi nên nhớ ngươi lắm, chuẩn bị trà thượng hạng rồi đó!"

"Tới Ngự Thú Đường trước đi, Lý trưởng lão cũng trà bánh xong xuôi rồi".

Hai người giành nhau nói.

Bọn họ đều hiểu rõ một điều rằng Tần Ninh thành hòn ngọc quý trên tay sư tôn mình rồi.

Thậm chí sư tôn còn muốn nhận làm đồ đệ nữa cơ.

Nhưng đều bị Tần Ninh từ chối.

Số người trong Thánh Đạo tông muốn bái hai người này làm sư phụ nhiều đếm không xuể.

Nhưng Tần Ninh lại chẳng hề quan tâm.

Nghe vậy, hắn nhướng mày.

Vốn định bịp hai vị trưởng lão này cho qua chuyện thôi.

Không ngờ hai người kia hứng thú với hắn quá.

Tần Ninh tới Thánh Đạo tông không phải để giả heo ăn hổ.

Càng không phải để tiến hành cải cách về ngự thú, luyện đan.

"Một năm sau sẽ diễn ra cuộc tranh tài trong cuộc, đây là sự kiện trọng đại của Cửu Nguyên Vực chúng ta, ta cũng muốn tham gia nên phải đạt tới cảnh giới Đại Thần Tôn đã".

Tần Ninh hờ hững nói: "Do đó ta chuẩn bị bế quan, ngay trong đỉnh núi thôi chứ không đi đâu cả".

"Phiền hai người chuyển lời cho hai vị trưởng lão".

Thông báo này làm cả Từ Hữu Tài lẫn Cảnh Hoành đều sửng sốt.

"Đừng mà, ngươi làm thế thì bọn ta về biết ăn nói thế nào đây!"

"Phải đó, phải đó!"

Hai người mặt như mướp đắng.

Tần Ninh mặc kệ, thẳng thắn nói: "Vân Tiêu, tiễn khách".

Nói xong hắn quay người đi luôn.

Giai nhân mới là điều quan trọng nhất.

Xưa nay anh hùng khó qua ải mỹ nhân.

Tần Ninh là anh hùng ư?

Đương nhiên rồi! Nên mới không qua được ải Thời Thanh Trúc chứ! Chỉ để lại Từ Hữu Tài và Cảnh Hoành trố mắt nhìn nhau.

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… "Tần sư huynh!"Lý Vân Tiêu vội vàng đi tới, nhỏ giọng nói: "Hai vị sư huynh này đều muốn ngươi đi Đan Đạo Lâu, Ngự Thú Đường nên đâm ra cãi nhau...", lúc này, thấy Tần Ninh đi ra, Cảnh Hoành và Từ Hữu Tài không tranh cãi nữa."Tần sư đệ"."Tần sư đệ".Hai người gần như nói cùng một lúc."Tới Đan Đạo Lâu trước đi, hơn nửa tháng Vân trưởng lão không gặp ngươi nên nhớ ngươi lắm, chuẩn bị trà thượng hạng rồi đó!""Tới Ngự Thú Đường trước đi, Lý trưởng lão cũng trà bánh xong xuôi rồi".Hai người giành nhau nói.Bọn họ đều hiểu rõ một điều rằng Tần Ninh thành hòn ngọc quý trên tay sư tôn mình rồi.Thậm chí sư tôn còn muốn nhận làm đồ đệ nữa cơ.Nhưng đều bị Tần Ninh từ chối.Số người trong Thánh Đạo tông muốn bái hai người này làm sư phụ nhiều đếm không xuể.Nhưng Tần Ninh lại chẳng hề quan tâm.Nghe vậy, hắn nhướng mày.Vốn định bịp hai vị trưởng lão này cho qua chuyện thôi.Không ngờ hai người kia hứng thú với hắn quá.Tần Ninh tới Thánh Đạo tông không phải để giả heo ăn hổ.Càng không phải để tiến hành cải cách về ngự thú, luyện đan."Một năm sau sẽ diễn ra cuộc tranh tài trong cuộc, đây là sự kiện trọng đại của Cửu Nguyên Vực chúng ta, ta cũng muốn tham gia nên phải đạt tới cảnh giới Đại Thần Tôn đã".Tần Ninh hờ hững nói: "Do đó ta chuẩn bị bế quan, ngay trong đỉnh núi thôi chứ không đi đâu cả"."Phiền hai người chuyển lời cho hai vị trưởng lão".Thông báo này làm cả Từ Hữu Tài lẫn Cảnh Hoành đều sửng sốt."Đừng mà, ngươi làm thế thì bọn ta về biết ăn nói thế nào đây!""Phải đó, phải đó!"Hai người mặt như mướp đắng.Tần Ninh mặc kệ, thẳng thắn nói: "Vân Tiêu, tiễn khách".Nói xong hắn quay người đi luôn.Giai nhân mới là điều quan trọng nhất.Xưa nay anh hùng khó qua ải mỹ nhân.Tần Ninh là anh hùng ư?Đương nhiên rồi! Nên mới không qua được ải Thời Thanh Trúc chứ! Chỉ để lại Từ Hữu Tài và Cảnh Hoành trố mắt nhìn nhau.

Chương 6476: Nhưng đã một tiếng trôi qua rồi.