“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 6477: “Lâm Tiêu, mấy giờ rồi?”
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Làm sao bây giờ?Về phòng, Thời Thanh Trúc lười biếng tựa lưng vào tường, hỏi Tần Ninh: "Lại tới nữa sao?""Ừm".Hắn day mi tâm, ngồi xuống nói với vẻ ngán ngẩm: "Biết vậy không để lộ nhiều"."Ai bảo chàng?"Thời Thanh Trúc cười khúc khích."Mới sáng sớm, ta thấy hôm qua nàng chịu đòn chưa chừa nhỉ, tiếp thôi nào"."Thôi không chịu!""Không chịu cũng phải chịu!""...", mặt trời chiếu tới mông.Tần Ninh ngủ li bì trên giường.Thời Thanh Trúc nằm sấp trên ngực hắn như chú chim non nép vào người, trông có chút mệt mỏi.Ngoài đại điện lại bắt đầu ầm ĩ.Tần Ninh bực bội mở mắt.Lại chuyện gì nữa đây?Để yên cho ta nhờ! Không cho người ta không gian riêng tư là sao?Khoác áo sam xanh ra khỏi phòng, Tần Ninh khó chịu hỏi: "Lý Vân Tiêu, chuyện gì đây?"Lúc này trên mặt Lý Vân Tiêu ướt đẫm mồ hôi, hắn ta vừa lau mồ hôi vừa đáp: "Tần sư huynh, ta thật sự không cản nổi... Trưởng lão Vân Thanh Tuyền và trưởng lão Lý Vinh Ưng tới rồi!""...", Tần Ninh ngơ ngác nhìn về phía trước đại điện."Tần Ninh!""Tần Ninh!"Hai bóng người mặt mày đỏ gay xông tới."Ngươi bận bịu tu luyện quá, lão phu suy nghĩ kĩ rồi, ở Đan Đạo Lâu cũng phiền nên chuyển qua ở với ngươi luôn, dù sao chỗ của ngươi cũng rộng".Vân Thanh Tuyền tuyên bố."Ngự Thú Đường của lão phu vốn ít người, Cảnh Hoành xử lý giúp ta là được, ta cũng dọn tới ở với ngươi".Trưởng lão Lý Vinh Ưng hừ lạnh.Tần Ninh nghe xong tròn mắt nhìn hai người.Có lộn không?
Làm sao bây giờ?
Về phòng, Thời Thanh Trúc lười biếng tựa lưng vào tường, hỏi Tần Ninh: "Lại tới nữa sao?"
"Ừm".
Hắn day mi tâm, ngồi xuống nói với vẻ ngán ngẩm: "Biết vậy không để lộ nhiều".
"Ai bảo chàng?"
Thời Thanh Trúc cười khúc khích.
"Mới sáng sớm, ta thấy hôm qua nàng chịu đòn chưa chừa nhỉ, tiếp thôi nào".
"Thôi không chịu!"
"Không chịu cũng phải chịu!"
"...", mặt trời chiếu tới mông.
Tần Ninh ngủ li bì trên giường.
Thời Thanh Trúc nằm sấp trên ngực hắn như chú chim non nép vào người, trông có chút mệt mỏi.
Ngoài đại điện lại bắt đầu ầm ĩ.
Tần Ninh bực bội mở mắt.
Lại chuyện gì nữa đây?
Để yên cho ta nhờ! Không cho người ta không gian riêng tư là sao?
Khoác áo sam xanh ra khỏi phòng, Tần Ninh khó chịu hỏi: "Lý Vân Tiêu, chuyện gì đây?"
Lúc này trên mặt Lý Vân Tiêu ướt đẫm mồ hôi, hắn ta vừa lau mồ hôi vừa đáp: "Tần sư huynh, ta thật sự không cản nổi... Trưởng lão Vân Thanh Tuyền và trưởng lão Lý Vinh Ưng tới rồi!"
"...", Tần Ninh ngơ ngác nhìn về phía trước đại điện.
"Tần Ninh!"
"Tần Ninh!"
Hai bóng người mặt mày đỏ gay xông tới.
"Ngươi bận bịu tu luyện quá, lão phu suy nghĩ kĩ rồi, ở Đan Đạo Lâu cũng phiền nên chuyển qua ở với ngươi luôn, dù sao chỗ của ngươi cũng rộng".
Vân Thanh Tuyền tuyên bố.
"Ngự Thú Đường của lão phu vốn ít người, Cảnh Hoành xử lý giúp ta là được, ta cũng dọn tới ở với ngươi".
Trưởng lão Lý Vinh Ưng hừ lạnh.
Tần Ninh nghe xong tròn mắt nhìn hai người.
Có lộn không?
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Làm sao bây giờ?Về phòng, Thời Thanh Trúc lười biếng tựa lưng vào tường, hỏi Tần Ninh: "Lại tới nữa sao?""Ừm".Hắn day mi tâm, ngồi xuống nói với vẻ ngán ngẩm: "Biết vậy không để lộ nhiều"."Ai bảo chàng?"Thời Thanh Trúc cười khúc khích."Mới sáng sớm, ta thấy hôm qua nàng chịu đòn chưa chừa nhỉ, tiếp thôi nào"."Thôi không chịu!""Không chịu cũng phải chịu!""...", mặt trời chiếu tới mông.Tần Ninh ngủ li bì trên giường.Thời Thanh Trúc nằm sấp trên ngực hắn như chú chim non nép vào người, trông có chút mệt mỏi.Ngoài đại điện lại bắt đầu ầm ĩ.Tần Ninh bực bội mở mắt.Lại chuyện gì nữa đây?Để yên cho ta nhờ! Không cho người ta không gian riêng tư là sao?Khoác áo sam xanh ra khỏi phòng, Tần Ninh khó chịu hỏi: "Lý Vân Tiêu, chuyện gì đây?"Lúc này trên mặt Lý Vân Tiêu ướt đẫm mồ hôi, hắn ta vừa lau mồ hôi vừa đáp: "Tần sư huynh, ta thật sự không cản nổi... Trưởng lão Vân Thanh Tuyền và trưởng lão Lý Vinh Ưng tới rồi!""...", Tần Ninh ngơ ngác nhìn về phía trước đại điện."Tần Ninh!""Tần Ninh!"Hai bóng người mặt mày đỏ gay xông tới."Ngươi bận bịu tu luyện quá, lão phu suy nghĩ kĩ rồi, ở Đan Đạo Lâu cũng phiền nên chuyển qua ở với ngươi luôn, dù sao chỗ của ngươi cũng rộng".Vân Thanh Tuyền tuyên bố."Ngự Thú Đường của lão phu vốn ít người, Cảnh Hoành xử lý giúp ta là được, ta cũng dọn tới ở với ngươi".Trưởng lão Lý Vinh Ưng hừ lạnh.Tần Ninh nghe xong tròn mắt nhìn hai người.Có lộn không?