“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 6479: Tiếng hét này, ngay cả cậu ấy cũng không chịu nổi.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Vân Thanh Tuyền lên tiếng: "Đã vậy thì lão phu dời đan phòng của ta đến sườn núi ở, có thời gian ngươi qua uống trà với ta đi, đi mấy bước là tới rồi"."Ta ở ngay bên cạnh Vân lão đầu, nghĩ ra cái gì hay ho, có chuyện gì vui vui thì cứ tìm ta nhá!"Hai ông lão cười há há rời đi.Tần Ninh cạn lời xoay người đóng cửa phòng.Chẳng lẽ là do hắn thể hiện nhiều kiến thức về thuật luyện đan và ngự thú quá?Có nhiều mấy đâu! Sao lại ra thế này hả trời.Mà hai người này nhìn thế nào cũng không thấy kiên nhẫn được lâu! Thế là, một tháng sau.Vào ban ngày Tần Ninh sẽ tu luyện đều đặn, khi mặt trời gác núi sẽ xuống sườn núi thưởng trà, đàm đạo với Vân Thanh Tuyền và Lý Vinh Ưng.Có về đan đạo.Ngự thú đạo cũng không thể thiếu.Đằng nào cũng không đuổi hai người về được, Tần Ninh quyết định cho thấy mọi hiểu biết của mình luôn.Trong vòng một tháng.Vân Thanh Tuyền và Lý Vinh Ưng không giành nhau, mỗi người hỏi một vài câu đồng thời liên tục suy ngẫm.Càng ngẫm càng bàng hoàng.Lối suy nghĩ của Tần Ninh thật sự là không còn người nào có.Thậm chí có một lần hai người say khướt, tự tát mình, mắng bản thân không phải người, dám nghĩ đến chuyện nhận Tần Ninh làm đồ đệ!Để tay lên ngực tự hỏi đi.Họ xứng đáng không?Xứng đáng con khỉ!Thời gian một tháng, nói nhanh cũng không nhanh, nói chậm cũng không chậm.Thế nhưng, tin tức hai người Vân Thanh Tuyền và Lý Vinh Ưng ở lại trong đỉnh núi của một vị đệ tử ngoại môn đã hoàn toàn lan truyền ra bên ngoài.Phần đông các đệ tử đều là miệng truyền miệng, đồng thời cảm thấy kinh ngạc.Lý Vinh Ưng, trình độ ngự thú có thể khống chế được nguyên thú cấp tám, là một trong số những trưởng lão quyền cao chức trọng trong Thánh Đạo tông.Vân Thanh Tuyền, đan sư Chí Tôn bát phẩm, lại càng không phải nói đến…hai vị này, có địa vị trong Thánh Đạo tông cao hơn bọn họ rất nhiều, tương đương với cấp bậc của tông chủ, đạo tông, cùng với lâu chủ Đan Đạo Lâu.
Vân Thanh Tuyền lên tiếng: "Đã vậy thì lão phu dời đan phòng của ta đến sườn núi ở, có thời gian ngươi qua uống trà với ta đi, đi mấy bước là tới rồi".
"Ta ở ngay bên cạnh Vân lão đầu, nghĩ ra cái gì hay ho, có chuyện gì vui vui thì cứ tìm ta nhá!"
Hai ông lão cười há há rời đi.
Tần Ninh cạn lời xoay người đóng cửa phòng.
Chẳng lẽ là do hắn thể hiện nhiều kiến thức về thuật luyện đan và ngự thú quá?
Có nhiều mấy đâu! Sao lại ra thế này hả trời.
Mà hai người này nhìn thế nào cũng không thấy kiên nhẫn được lâu! Thế là, một tháng sau.
Vào ban ngày Tần Ninh sẽ tu luyện đều đặn, khi mặt trời gác núi sẽ xuống sườn núi thưởng trà, đàm đạo với Vân Thanh Tuyền và Lý Vinh Ưng.
Có về đan đạo.
Ngự thú đạo cũng không thể thiếu.
Đằng nào cũng không đuổi hai người về được, Tần Ninh quyết định cho thấy mọi hiểu biết của mình luôn.
Trong vòng một tháng.
Vân Thanh Tuyền và Lý Vinh Ưng không giành nhau, mỗi người hỏi một vài câu đồng thời liên tục suy ngẫm.
Càng ngẫm càng bàng hoàng.
Lối suy nghĩ của Tần Ninh thật sự là không còn người nào có.
Thậm chí có một lần hai người say khướt, tự tát mình, mắng bản thân không phải người, dám nghĩ đến chuyện nhận Tần Ninh làm đồ đệ!
Để tay lên ngực tự hỏi đi.
Họ xứng đáng không?
Xứng đáng con khỉ!
Thời gian một tháng, nói nhanh cũng không nhanh, nói chậm cũng không chậm.
Thế nhưng, tin tức hai người Vân Thanh Tuyền và Lý Vinh Ưng ở lại trong đỉnh núi của một vị đệ tử ngoại môn đã hoàn toàn lan truyền ra bên ngoài.
Phần đông các đệ tử đều là miệng truyền miệng, đồng thời cảm thấy kinh ngạc.
Lý Vinh Ưng, trình độ ngự thú có thể khống chế được nguyên thú cấp tám, là một trong số những trưởng lão quyền cao chức trọng trong Thánh Đạo tông.
Vân Thanh Tuyền, đan sư Chí Tôn bát phẩm, lại càng không phải nói đến…hai vị này, có địa vị trong Thánh Đạo tông cao hơn bọn họ rất nhiều, tương đương với cấp bậc của tông chủ, đạo tông, cùng với lâu chủ Đan Đạo Lâu.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Vân Thanh Tuyền lên tiếng: "Đã vậy thì lão phu dời đan phòng của ta đến sườn núi ở, có thời gian ngươi qua uống trà với ta đi, đi mấy bước là tới rồi"."Ta ở ngay bên cạnh Vân lão đầu, nghĩ ra cái gì hay ho, có chuyện gì vui vui thì cứ tìm ta nhá!"Hai ông lão cười há há rời đi.Tần Ninh cạn lời xoay người đóng cửa phòng.Chẳng lẽ là do hắn thể hiện nhiều kiến thức về thuật luyện đan và ngự thú quá?Có nhiều mấy đâu! Sao lại ra thế này hả trời.Mà hai người này nhìn thế nào cũng không thấy kiên nhẫn được lâu! Thế là, một tháng sau.Vào ban ngày Tần Ninh sẽ tu luyện đều đặn, khi mặt trời gác núi sẽ xuống sườn núi thưởng trà, đàm đạo với Vân Thanh Tuyền và Lý Vinh Ưng.Có về đan đạo.Ngự thú đạo cũng không thể thiếu.Đằng nào cũng không đuổi hai người về được, Tần Ninh quyết định cho thấy mọi hiểu biết của mình luôn.Trong vòng một tháng.Vân Thanh Tuyền và Lý Vinh Ưng không giành nhau, mỗi người hỏi một vài câu đồng thời liên tục suy ngẫm.Càng ngẫm càng bàng hoàng.Lối suy nghĩ của Tần Ninh thật sự là không còn người nào có.Thậm chí có một lần hai người say khướt, tự tát mình, mắng bản thân không phải người, dám nghĩ đến chuyện nhận Tần Ninh làm đồ đệ!Để tay lên ngực tự hỏi đi.Họ xứng đáng không?Xứng đáng con khỉ!Thời gian một tháng, nói nhanh cũng không nhanh, nói chậm cũng không chậm.Thế nhưng, tin tức hai người Vân Thanh Tuyền và Lý Vinh Ưng ở lại trong đỉnh núi của một vị đệ tử ngoại môn đã hoàn toàn lan truyền ra bên ngoài.Phần đông các đệ tử đều là miệng truyền miệng, đồng thời cảm thấy kinh ngạc.Lý Vinh Ưng, trình độ ngự thú có thể khống chế được nguyên thú cấp tám, là một trong số những trưởng lão quyền cao chức trọng trong Thánh Đạo tông.Vân Thanh Tuyền, đan sư Chí Tôn bát phẩm, lại càng không phải nói đến…hai vị này, có địa vị trong Thánh Đạo tông cao hơn bọn họ rất nhiều, tương đương với cấp bậc của tông chủ, đạo tông, cùng với lâu chủ Đan Đạo Lâu.