“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 6478: “Là do tôi đã quá cố chấp rồi.”
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… "Lão phu cũng thế".Lý Vinh Ưng chen miệng vào."Ngươi đừng bắt chước ta có được không?""Từ đâu ta đã muốn nói thế rồi, ai bắt chước? Ảo tưởng thế?""Lý Vinh Ưng, ngươi đừng nhờn với ta”.“Ngươi mới nhờn”.Hai người cạnh khóe nhau còn dữ dội hơn Từ Hữu Tài với Cảnh Hoành nữa.Thật là đáng sợ!Tần Ninh ngán ngẩm trả lời: "Hai vị muốn ở lại thì phải nghe lời ta đấy".Hai vị trưởng lão vừa nghe xong thì im lặng ngay."Yên tâm, ta tuyệt đối không quấy rầy"."Đúng rồi đúng rồi".Hai người đồng loạt đáp.Tần Ninh day mi tâm.Nhức đầu quá.Lý Vân Tiêu và đám đệ tử chỉ biết trợn mắt há hốc mồm.Khủng khiếp quá! Hai vị trưởng lão theo đuôi Tần Ninh mãi không chịu thôi! Có cần đến mức đó không?Suy nghĩ ấy dâng lên trong lòng mười mấy đệ tử.Nhưng đối với Lý Vinh Ưng và Vân Thanh Tuyền.Điều đó là cần thiết! Vì Tần Ninh... quá xuất sắc! Sau khi ghi chép lại toàn bộ cuộc nói chuyện giữa mình và Tần Ninh trong mấy lần trước đó và sửa sang lại, Vân Thanh Tuyền phát hiện lời nói của hắn ẩn chứa quá nhiều điều vĩ đại.Tất cả tri thức liên quan đến dược liệu, tất cả lời bình về đan dược cũng như tất cả đánh giá về thủ pháp luyện đan, mỗi một câu nói của Tần Ninh đều chính xác từng li từng tí.Vân Thanh Tuyền có một trực giác mãnh liệt rằng nếu như tiếp tục đàm đạo với Tần Ninh, mình sẽ vượt qua được ngưỡng cửa, trở thành đan sư Chí Tôn cửu phẩm! Điều này làm ông ta thấy cực kỳ đáng sợ.Kiếp trước Tần Ninh có phải Đan Đế không đấy?Không phải thì làm sao trong đầu có nhiều sáng kiến táo bạo vậy được.Lý Vinh Ưng cũng rúng động không kém Vân Thanh Tuyền.Đối với ông ta, mọi phát minh kì lạ về ngự thú của Tần Ninh không ngờ đều khả thi cả, mẹ nó! Người này có phải Thần Long chuyển thế không vậy! Sinh ra là thú thì mới nắm rõ về thú tộc như thế chứ! Vốn ban đầu hai vị trưởng lão đều thấy Tần Ninh quá kiêu ngạo sau khi nhận được báo cáo của đồ đệ.Nhưng mỗi lần suy ngẫm lời nói của hắn, họ như bị kiến ăn xương vậy, hơi đau, tê rần, không nghĩ không được, nhưng muốn tìm tòi nghiên cứu lại rơi vào ngõ cụt.Bí quá thì phải làm sao?Hỏi Tần Ninh chứ gì nữa!
"Lão phu cũng thế".
Lý Vinh Ưng chen miệng vào.
"Ngươi đừng bắt chước ta có được không?"
"Từ đâu ta đã muốn nói thế rồi, ai bắt chước? Ảo tưởng thế?"
"Lý Vinh Ưng, ngươi đừng nhờn với ta”.
“Ngươi mới nhờn”.
Hai người cạnh khóe nhau còn dữ dội hơn Từ Hữu Tài với Cảnh Hoành nữa.
Thật là đáng sợ!
Tần Ninh ngán ngẩm trả lời: "Hai vị muốn ở lại thì phải nghe lời ta đấy".
Hai vị trưởng lão vừa nghe xong thì im lặng ngay.
"Yên tâm, ta tuyệt đối không quấy rầy".
"Đúng rồi đúng rồi".
Hai người đồng loạt đáp.
Tần Ninh day mi tâm.
Nhức đầu quá.
Lý Vân Tiêu và đám đệ tử chỉ biết trợn mắt há hốc mồm.
Khủng khiếp quá! Hai vị trưởng lão theo đuôi Tần Ninh mãi không chịu thôi! Có cần đến mức đó không?
Suy nghĩ ấy dâng lên trong lòng mười mấy đệ tử.
Nhưng đối với Lý Vinh Ưng và Vân Thanh Tuyền.
Điều đó là cần thiết! Vì Tần Ninh... quá xuất sắc! Sau khi ghi chép lại toàn bộ cuộc nói chuyện giữa mình và Tần Ninh trong mấy lần trước đó và sửa sang lại, Vân Thanh Tuyền phát hiện lời nói của hắn ẩn chứa quá nhiều điều vĩ đại.
Tất cả tri thức liên quan đến dược liệu, tất cả lời bình về đan dược cũng như tất cả đánh giá về thủ pháp luyện đan, mỗi một câu nói của Tần Ninh đều chính xác từng li từng tí.
Vân Thanh Tuyền có một trực giác mãnh liệt rằng nếu như tiếp tục đàm đạo với Tần Ninh, mình sẽ vượt qua được ngưỡng cửa, trở thành đan sư Chí Tôn cửu phẩm! Điều này làm ông ta thấy cực kỳ đáng sợ.
Kiếp trước Tần Ninh có phải Đan Đế không đấy?
Không phải thì làm sao trong đầu có nhiều sáng kiến táo bạo vậy được.
Lý Vinh Ưng cũng rúng động không kém Vân Thanh Tuyền.
Đối với ông ta, mọi phát minh kì lạ về ngự thú của Tần Ninh không ngờ đều khả thi cả, mẹ nó! Người này có phải Thần Long chuyển thế không vậy! Sinh ra là thú thì mới nắm rõ về thú tộc như thế chứ! Vốn ban đầu hai vị trưởng lão đều thấy Tần Ninh quá kiêu ngạo sau khi nhận được báo cáo của đồ đệ.
Nhưng mỗi lần suy ngẫm lời nói của hắn, họ như bị kiến ăn xương vậy, hơi đau, tê rần, không nghĩ không được, nhưng muốn tìm tòi nghiên cứu lại rơi vào ngõ cụt.
Bí quá thì phải làm sao?
Hỏi Tần Ninh chứ gì nữa!
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… "Lão phu cũng thế".Lý Vinh Ưng chen miệng vào."Ngươi đừng bắt chước ta có được không?""Từ đâu ta đã muốn nói thế rồi, ai bắt chước? Ảo tưởng thế?""Lý Vinh Ưng, ngươi đừng nhờn với ta”.“Ngươi mới nhờn”.Hai người cạnh khóe nhau còn dữ dội hơn Từ Hữu Tài với Cảnh Hoành nữa.Thật là đáng sợ!Tần Ninh ngán ngẩm trả lời: "Hai vị muốn ở lại thì phải nghe lời ta đấy".Hai vị trưởng lão vừa nghe xong thì im lặng ngay."Yên tâm, ta tuyệt đối không quấy rầy"."Đúng rồi đúng rồi".Hai người đồng loạt đáp.Tần Ninh day mi tâm.Nhức đầu quá.Lý Vân Tiêu và đám đệ tử chỉ biết trợn mắt há hốc mồm.Khủng khiếp quá! Hai vị trưởng lão theo đuôi Tần Ninh mãi không chịu thôi! Có cần đến mức đó không?Suy nghĩ ấy dâng lên trong lòng mười mấy đệ tử.Nhưng đối với Lý Vinh Ưng và Vân Thanh Tuyền.Điều đó là cần thiết! Vì Tần Ninh... quá xuất sắc! Sau khi ghi chép lại toàn bộ cuộc nói chuyện giữa mình và Tần Ninh trong mấy lần trước đó và sửa sang lại, Vân Thanh Tuyền phát hiện lời nói của hắn ẩn chứa quá nhiều điều vĩ đại.Tất cả tri thức liên quan đến dược liệu, tất cả lời bình về đan dược cũng như tất cả đánh giá về thủ pháp luyện đan, mỗi một câu nói của Tần Ninh đều chính xác từng li từng tí.Vân Thanh Tuyền có một trực giác mãnh liệt rằng nếu như tiếp tục đàm đạo với Tần Ninh, mình sẽ vượt qua được ngưỡng cửa, trở thành đan sư Chí Tôn cửu phẩm! Điều này làm ông ta thấy cực kỳ đáng sợ.Kiếp trước Tần Ninh có phải Đan Đế không đấy?Không phải thì làm sao trong đầu có nhiều sáng kiến táo bạo vậy được.Lý Vinh Ưng cũng rúng động không kém Vân Thanh Tuyền.Đối với ông ta, mọi phát minh kì lạ về ngự thú của Tần Ninh không ngờ đều khả thi cả, mẹ nó! Người này có phải Thần Long chuyển thế không vậy! Sinh ra là thú thì mới nắm rõ về thú tộc như thế chứ! Vốn ban đầu hai vị trưởng lão đều thấy Tần Ninh quá kiêu ngạo sau khi nhận được báo cáo của đồ đệ.Nhưng mỗi lần suy ngẫm lời nói của hắn, họ như bị kiến ăn xương vậy, hơi đau, tê rần, không nghĩ không được, nhưng muốn tìm tòi nghiên cứu lại rơi vào ngõ cụt.Bí quá thì phải làm sao?Hỏi Tần Ninh chứ gì nữa!