“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 6707:
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Vạn Tiên Hướng bối rối cười: "Sư tôn à, sao lại người lại nói ngay trước mặt nhiều người thế chứ, cho con chút mặt mũi đi mà..."Mặc dù hắn ta là một trong ngũ đại thánh tử của thánh địa Thanh Dương nhưng xưa nay không thích tranh đấu, thiên phú vô cùng nổi trội nhưng tu luyện thì... lười biếng lắm.Không thì thực lực và tiếng tăm của Vạn Tiên Hướng đã nổi bật hơn Thanh Vô Song và Lý Tấn Hoa là cái chắc."Cho con mặt mũi thì biết khi nào con mới làm sư tôn nở mày nở mặt đây?"Phong chủ Thi Ngọc khẽ cười, nói: "Lần này tên nhãi nhà con có lười đến đâu cũng phải đem danh hiệu tốp mười về cho ta đấy!"Tốp mười!Nghe thấy câu này, Vạn Tiên Hướng mừng rỡ thấy rõ.Hai mươi bốn thiên kiêu xuất sắc đã bị Tần Ninh giết bốn người, hai người thì tàn phế, trừ đi chín thì còn lại mười ba mười.Mười ba người thì chiếm vị trí thứ mười thôi!Chẳng có gì to tát cả.Vạn Tiên Hướng lập tức mỉm cười tuyên bố: "Sư tôn yên tâm đi ạ, con nhất định sẽ đem danh hiệu tốp mười về cho người".Phong chủ Thi Ngọc vừa nghe vậy đã ngẩn người.Tên nhãi này có gì đó sai sai.Thực chất thực lực của hai mươi bốn vị thiên chi kiêu tử cách nhau không tính là lớn.Trước khi tới đây, ông ta vẫn bảo Vạn Tiên Hướng phải lọt vào tốp mười bằng được, lúc ấy hắn ta còn mặt mày đau đớn, trách ông ta đặt ra yêu cầu quá cao.Sao bây giờ chịu rồi?Niếp Như Tuyết đứng bên cạnh không kìm được bật cười.Tên Vạn Tiên Hướng này biết bảy trên hai mươi bốn vị thiên kiêu đã chết nên xác suất hắn ta giành được danh hiệu tốp mười là rất lớn.Nếu là trước đây thì kiểu gì tên này cũng nằng nặc không chịu.Bấy giờ phong chủ Hề Bình Bình cũng nhìn về phía Niếp Như Tuyết, cất lời đầy ngụ ý: "Tuyết Nhi à, đến Vạn Tiên Hướng cũng quyết tâm rồi kìa, con phải phấn đấu nỗ lực đấy!""Dạ, thưa sư tôn".Giữa lúc đó, hai phong chủ Vũ Văn Hoắc và Liêm Trường Sinh chờ hoài chờ mãi vẫn không thấy bóng dáng Thanh Vô Song và Lý Tấn Hoa đâu, không khỏi nhìn sang Vạn Tiên Hướng và Niếp Như Tuyết, dò hỏi: "Thanh Vô Song, Lý Tấn Hoa đâu?"Bị hỏi như vậy, Vạn Tiên Hướng và Niếp Như Tuyết đều ngập ngừng, không biết nên trả lời thế nào.Vũ Văn Hoắc là người khôn khéo, nhìn là biết ngay hai người đang giấu giếm điều gì."Sao vậy?"Ông ta vội vàng hỏi.Thanh Vô Song là con của thánh chủ Thanh Dương Hoa, được sự dạy dỗ của bọn họ nên Vũ Văn Hoắc luôn lấy đó làm hãnh diện."Thanh Vô Song và Lý Tấn Hoa chết rồi ạ".Chết rồi!
Vạn Tiên Hướng bối rối cười: "Sư tôn à, sao lại người lại nói ngay trước mặt nhiều người thế chứ, cho con chút mặt mũi đi mà..."
Mặc dù hắn ta là một trong ngũ đại thánh tử của thánh địa Thanh Dương nhưng xưa nay không thích tranh đấu, thiên phú vô cùng nổi trội nhưng tu luyện thì... lười biếng lắm.
Không thì thực lực và tiếng tăm của Vạn Tiên Hướng đã nổi bật hơn Thanh Vô Song và Lý Tấn Hoa là cái chắc.
"Cho con mặt mũi thì biết khi nào con mới làm sư tôn nở mày nở mặt đây?"
Phong chủ Thi Ngọc khẽ cười, nói: "Lần này tên nhãi nhà con có lười đến đâu cũng phải đem danh hiệu tốp mười về cho ta đấy!"
Tốp mười!
Nghe thấy câu này, Vạn Tiên Hướng mừng rỡ thấy rõ.
Hai mươi bốn thiên kiêu xuất sắc đã bị Tần Ninh giết bốn người, hai người thì tàn phế, trừ đi chín thì còn lại mười ba mười.
Mười ba người thì chiếm vị trí thứ mười thôi!
Chẳng có gì to tát cả.
Vạn Tiên Hướng lập tức mỉm cười tuyên bố: "Sư tôn yên tâm đi ạ, con nhất định sẽ đem danh hiệu tốp mười về cho người".
Phong chủ Thi Ngọc vừa nghe vậy đã ngẩn người.
Tên nhãi này có gì đó sai sai.
Thực chất thực lực của hai mươi bốn vị thiên chi kiêu tử cách nhau không tính là lớn.
Trước khi tới đây, ông ta vẫn bảo Vạn Tiên Hướng phải lọt vào tốp mười bằng được, lúc ấy hắn ta còn mặt mày đau đớn, trách ông ta đặt ra yêu cầu quá cao.
Sao bây giờ chịu rồi?
Niếp Như Tuyết đứng bên cạnh không kìm được bật cười.
Tên Vạn Tiên Hướng này biết bảy trên hai mươi bốn vị thiên kiêu đã chết nên xác suất hắn ta giành được danh hiệu tốp mười là rất lớn.
Nếu là trước đây thì kiểu gì tên này cũng nằng nặc không chịu.
Bấy giờ phong chủ Hề Bình Bình cũng nhìn về phía Niếp Như Tuyết, cất lời đầy ngụ ý: "Tuyết Nhi à, đến Vạn Tiên Hướng cũng quyết tâm rồi kìa, con phải phấn đấu nỗ lực đấy!"
"Dạ, thưa sư tôn".
Giữa lúc đó, hai phong chủ Vũ Văn Hoắc và Liêm Trường Sinh chờ hoài chờ mãi vẫn không thấy bóng dáng Thanh Vô Song và Lý Tấn Hoa đâu, không khỏi nhìn sang Vạn Tiên Hướng và Niếp Như Tuyết, dò hỏi: "Thanh Vô Song, Lý Tấn Hoa đâu?"
Bị hỏi như vậy, Vạn Tiên Hướng và Niếp Như Tuyết đều ngập ngừng, không biết nên trả lời thế nào.
Vũ Văn Hoắc là người khôn khéo, nhìn là biết ngay hai người đang giấu giếm điều gì.
"Sao vậy?"
Ông ta vội vàng hỏi.
Thanh Vô Song là con của thánh chủ Thanh Dương Hoa, được sự dạy dỗ của bọn họ nên Vũ Văn Hoắc luôn lấy đó làm hãnh diện.
"Thanh Vô Song và Lý Tấn Hoa chết rồi ạ".
Chết rồi!
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Vạn Tiên Hướng bối rối cười: "Sư tôn à, sao lại người lại nói ngay trước mặt nhiều người thế chứ, cho con chút mặt mũi đi mà..."Mặc dù hắn ta là một trong ngũ đại thánh tử của thánh địa Thanh Dương nhưng xưa nay không thích tranh đấu, thiên phú vô cùng nổi trội nhưng tu luyện thì... lười biếng lắm.Không thì thực lực và tiếng tăm của Vạn Tiên Hướng đã nổi bật hơn Thanh Vô Song và Lý Tấn Hoa là cái chắc."Cho con mặt mũi thì biết khi nào con mới làm sư tôn nở mày nở mặt đây?"Phong chủ Thi Ngọc khẽ cười, nói: "Lần này tên nhãi nhà con có lười đến đâu cũng phải đem danh hiệu tốp mười về cho ta đấy!"Tốp mười!Nghe thấy câu này, Vạn Tiên Hướng mừng rỡ thấy rõ.Hai mươi bốn thiên kiêu xuất sắc đã bị Tần Ninh giết bốn người, hai người thì tàn phế, trừ đi chín thì còn lại mười ba mười.Mười ba người thì chiếm vị trí thứ mười thôi!Chẳng có gì to tát cả.Vạn Tiên Hướng lập tức mỉm cười tuyên bố: "Sư tôn yên tâm đi ạ, con nhất định sẽ đem danh hiệu tốp mười về cho người".Phong chủ Thi Ngọc vừa nghe vậy đã ngẩn người.Tên nhãi này có gì đó sai sai.Thực chất thực lực của hai mươi bốn vị thiên chi kiêu tử cách nhau không tính là lớn.Trước khi tới đây, ông ta vẫn bảo Vạn Tiên Hướng phải lọt vào tốp mười bằng được, lúc ấy hắn ta còn mặt mày đau đớn, trách ông ta đặt ra yêu cầu quá cao.Sao bây giờ chịu rồi?Niếp Như Tuyết đứng bên cạnh không kìm được bật cười.Tên Vạn Tiên Hướng này biết bảy trên hai mươi bốn vị thiên kiêu đã chết nên xác suất hắn ta giành được danh hiệu tốp mười là rất lớn.Nếu là trước đây thì kiểu gì tên này cũng nằng nặc không chịu.Bấy giờ phong chủ Hề Bình Bình cũng nhìn về phía Niếp Như Tuyết, cất lời đầy ngụ ý: "Tuyết Nhi à, đến Vạn Tiên Hướng cũng quyết tâm rồi kìa, con phải phấn đấu nỗ lực đấy!""Dạ, thưa sư tôn".Giữa lúc đó, hai phong chủ Vũ Văn Hoắc và Liêm Trường Sinh chờ hoài chờ mãi vẫn không thấy bóng dáng Thanh Vô Song và Lý Tấn Hoa đâu, không khỏi nhìn sang Vạn Tiên Hướng và Niếp Như Tuyết, dò hỏi: "Thanh Vô Song, Lý Tấn Hoa đâu?"Bị hỏi như vậy, Vạn Tiên Hướng và Niếp Như Tuyết đều ngập ngừng, không biết nên trả lời thế nào.Vũ Văn Hoắc là người khôn khéo, nhìn là biết ngay hai người đang giấu giếm điều gì."Sao vậy?"Ông ta vội vàng hỏi.Thanh Vô Song là con của thánh chủ Thanh Dương Hoa, được sự dạy dỗ của bọn họ nên Vũ Văn Hoắc luôn lấy đó làm hãnh diện."Thanh Vô Song và Lý Tấn Hoa chết rồi ạ".Chết rồi!