“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 6775: "Tôi không biết cô ấy”.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Lúc này Tần Ninh đi từng bước đến trước mặt con hổ, vung một bàn tay ra.Một tiếng bốp vang lên, Bạch Nhung Hổ bị mất mấy cái răng nanh, miệng đầy máu tươi, hoảng sợ nhìn về phía Tần Ninh.Hai tay hắn ngưng tụ ra một Ngự Thú phù, rót một ít lực hồn phách vào bên trong Ngự Thú phù."Ngoan ngoãn một chút".Hắn nói xong liền đưa Ngự Thú phù về phía trán của Bạch Nhung Hổ.Nhìn thấy ánh mắt hung ác của Tần Ninh, Bạch Nhung Hổ lại không dám ho he gì.Đợi đến khi Ngự Thú phù dung nhập vào bên trong trán, Bạch Nhung Hổ chỉ cảm thấy lực hồn phách của mình đang bị khống chế.Nó không còn tự do nữa!Tần Ninh nhìn về phía Bạch Nhung Hổ, lạnh lùng nói: "Là ai bảo các ngươi tấn công chúng ta?"Bạch Nhung Hổ nghe vậy, liền sợ hãi mở miệng nói tiếng người: "Là... Hơn mười vị Thú Vương đại nhân dẫn bọn ta đến đây, chúng ta nào dám không nghe theo...""Vì sao?""Ta... Ta không biết...", Bạch Nhung Hổ yếu ớt nói: "Ta nào có tư cách hỏi thăm mấy vị Thú Vương..."Tần Ninh nhìn chằm chằm Bạch Nhung Hổ.Nó tiếp tục nói: "Thật đấy, ta không biết..."Tần Ninh cũng không hỏi nhiều nữa, mà quay về phía Thời Thanh Trúc vẫy vẫy tay.Nàng đi đến, hai người leo lên trên cái lưng lông xù của Bạch Nhung Hổ, ngồi xuống cũng vô cùng dễ chịu."Đi, rời khỏi nơi đây".Tần Ninh nói thẳng: "Dẫn bọn ta đến Tam Tử Địa"."Hả?"Bạch Nhung Hổ nghe thấy lời này, lập tức sững sờ."Hả cái gì mà hả, đi!"Bạch Nhung Hổ nghe thấy giọng nói chắc chắn của Tần Ninh thì lập tức nói: "Có thể không đi được không? Tam Tử Địa rất nguy hiểm, không chỉ có nguyên thú hung ác, mà khắp nơi đều là chỗ nguy hiểm, không cẩn thận sẽ chết ở đó!"Tần Ninh lại nói thẳng: "Không đi, bây giờ ngươi sẽ chết"."Dẫn bọn ta đến Tam Tử Địa, ta sẽ thả ngươi đi, không bắt ngươi tiến vào".Lúc này sắc mặt Bạch Nhung Hổ biến đổi, nhưng lại không dám ngỗ nghịch.Nó cũng không nghĩ tới thế mà mình lại xui xẻo như vậy, gặp phải một vị ngự thú sư.Hơn nữa nhìn cách Tần Ninh sử dụng Ngự Thú phù thì hắn cũng không phải là một vị ngự thú sư bình thường.Bạch Nhung Hổ không dám chất vấn gì nữa, đành chở hai người Tần Ninh và Thời Thanh Trúc rời đi...Đột nhiên xuất hiện thú triều nguyên thú làm rối loạn kế hoạch của năm thế lực lớn, đa số đội ngũ của năm phe vừa vào tam đại cấm địa đã bị tách ra.
Lúc này Tần Ninh đi từng bước đến trước mặt con hổ, vung một bàn tay ra.
Một tiếng bốp vang lên, Bạch Nhung Hổ bị mất mấy cái răng nanh, miệng đầy máu tươi, hoảng sợ nhìn về phía Tần Ninh.
Hai tay hắn ngưng tụ ra một Ngự Thú phù, rót một ít lực hồn phách vào bên trong Ngự Thú phù.
"Ngoan ngoãn một chút".
Hắn nói xong liền đưa Ngự Thú phù về phía trán của Bạch Nhung Hổ.
Nhìn thấy ánh mắt hung ác của Tần Ninh, Bạch Nhung Hổ lại không dám ho he gì.
Đợi đến khi Ngự Thú phù dung nhập vào bên trong trán, Bạch Nhung Hổ chỉ cảm thấy lực hồn phách của mình đang bị khống chế.
Nó không còn tự do nữa!
Tần Ninh nhìn về phía Bạch Nhung Hổ, lạnh lùng nói: "Là ai bảo các ngươi tấn công chúng ta?"
Bạch Nhung Hổ nghe vậy, liền sợ hãi mở miệng nói tiếng người: "Là... Hơn mười vị Thú Vương đại nhân dẫn bọn ta đến đây, chúng ta nào dám không nghe theo..."
"Vì sao?"
"Ta... Ta không biết...", Bạch Nhung Hổ yếu ớt nói: "Ta nào có tư cách hỏi thăm mấy vị Thú Vương..."
Tần Ninh nhìn chằm chằm Bạch Nhung Hổ.
Nó tiếp tục nói: "Thật đấy, ta không biết..."
Tần Ninh cũng không hỏi nhiều nữa, mà quay về phía Thời Thanh Trúc vẫy vẫy tay.
Nàng đi đến, hai người leo lên trên cái lưng lông xù của Bạch Nhung Hổ, ngồi xuống cũng vô cùng dễ chịu.
"Đi, rời khỏi nơi đây".
Tần Ninh nói thẳng: "Dẫn bọn ta đến Tam Tử Địa".
"Hả?"
Bạch Nhung Hổ nghe thấy lời này, lập tức sững sờ.
"Hả cái gì mà hả, đi!"
Bạch Nhung Hổ nghe thấy giọng nói chắc chắn của Tần Ninh thì lập tức nói: "Có thể không đi được không? Tam Tử Địa rất nguy hiểm, không chỉ có nguyên thú hung ác, mà khắp nơi đều là chỗ nguy hiểm, không cẩn thận sẽ chết ở đó!"
Tần Ninh lại nói thẳng: "Không đi, bây giờ ngươi sẽ chết".
"Dẫn bọn ta đến Tam Tử Địa, ta sẽ thả ngươi đi, không bắt ngươi tiến vào".
Lúc này sắc mặt Bạch Nhung Hổ biến đổi, nhưng lại không dám ngỗ nghịch.
Nó cũng không nghĩ tới thế mà mình lại xui xẻo như vậy, gặp phải một vị ngự thú sư.
Hơn nữa nhìn cách Tần Ninh sử dụng Ngự Thú phù thì hắn cũng không phải là một vị ngự thú sư bình thường.
Bạch Nhung Hổ không dám chất vấn gì nữa, đành chở hai người Tần Ninh và Thời Thanh Trúc rời đi...
Đột nhiên xuất hiện thú triều nguyên thú làm rối loạn kế hoạch của năm thế lực lớn, đa số đội ngũ của năm phe vừa vào tam đại cấm địa đã bị tách ra.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Lúc này Tần Ninh đi từng bước đến trước mặt con hổ, vung một bàn tay ra.Một tiếng bốp vang lên, Bạch Nhung Hổ bị mất mấy cái răng nanh, miệng đầy máu tươi, hoảng sợ nhìn về phía Tần Ninh.Hai tay hắn ngưng tụ ra một Ngự Thú phù, rót một ít lực hồn phách vào bên trong Ngự Thú phù."Ngoan ngoãn một chút".Hắn nói xong liền đưa Ngự Thú phù về phía trán của Bạch Nhung Hổ.Nhìn thấy ánh mắt hung ác của Tần Ninh, Bạch Nhung Hổ lại không dám ho he gì.Đợi đến khi Ngự Thú phù dung nhập vào bên trong trán, Bạch Nhung Hổ chỉ cảm thấy lực hồn phách của mình đang bị khống chế.Nó không còn tự do nữa!Tần Ninh nhìn về phía Bạch Nhung Hổ, lạnh lùng nói: "Là ai bảo các ngươi tấn công chúng ta?"Bạch Nhung Hổ nghe vậy, liền sợ hãi mở miệng nói tiếng người: "Là... Hơn mười vị Thú Vương đại nhân dẫn bọn ta đến đây, chúng ta nào dám không nghe theo...""Vì sao?""Ta... Ta không biết...", Bạch Nhung Hổ yếu ớt nói: "Ta nào có tư cách hỏi thăm mấy vị Thú Vương..."Tần Ninh nhìn chằm chằm Bạch Nhung Hổ.Nó tiếp tục nói: "Thật đấy, ta không biết..."Tần Ninh cũng không hỏi nhiều nữa, mà quay về phía Thời Thanh Trúc vẫy vẫy tay.Nàng đi đến, hai người leo lên trên cái lưng lông xù của Bạch Nhung Hổ, ngồi xuống cũng vô cùng dễ chịu."Đi, rời khỏi nơi đây".Tần Ninh nói thẳng: "Dẫn bọn ta đến Tam Tử Địa"."Hả?"Bạch Nhung Hổ nghe thấy lời này, lập tức sững sờ."Hả cái gì mà hả, đi!"Bạch Nhung Hổ nghe thấy giọng nói chắc chắn của Tần Ninh thì lập tức nói: "Có thể không đi được không? Tam Tử Địa rất nguy hiểm, không chỉ có nguyên thú hung ác, mà khắp nơi đều là chỗ nguy hiểm, không cẩn thận sẽ chết ở đó!"Tần Ninh lại nói thẳng: "Không đi, bây giờ ngươi sẽ chết"."Dẫn bọn ta đến Tam Tử Địa, ta sẽ thả ngươi đi, không bắt ngươi tiến vào".Lúc này sắc mặt Bạch Nhung Hổ biến đổi, nhưng lại không dám ngỗ nghịch.Nó cũng không nghĩ tới thế mà mình lại xui xẻo như vậy, gặp phải một vị ngự thú sư.Hơn nữa nhìn cách Tần Ninh sử dụng Ngự Thú phù thì hắn cũng không phải là một vị ngự thú sư bình thường.Bạch Nhung Hổ không dám chất vấn gì nữa, đành chở hai người Tần Ninh và Thời Thanh Trúc rời đi...Đột nhiên xuất hiện thú triều nguyên thú làm rối loạn kế hoạch của năm thế lực lớn, đa số đội ngũ của năm phe vừa vào tam đại cấm địa đã bị tách ra.