“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 6884: “Ghê tởm! Đồi bại!”
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Giờ đây, Dịch Hàn Ngọc, Thanh Dương Hoa, Huyền Nguyệt Thượng Nhân vẫn còn chưa hết hãi hùng.Võ đạo không có giới hạn!Cuối cùng Dịch Hàn Ngọc cũng hiểu câu nói của sư tôn rồi.Chí Cao Đế Tôn là vô địch tại Cửu Nguyên Vực rộng bao la này, nhưng trong Thượng Nguyên Thiên Vực, trong Trung Tam Thiên thì thật sự... chẳng là gì cả.Mặt mày Đà La Khôn tái mét.Rốt cuộc nhóm nữ tử đó là ai mà lại không để nhà họ Nguyên vào mắt thế này?Khốn nạn!Đà La Khôn lập tức cho rút quân, không chút nghĩ ngợi.Dịch Hàn Ngọc thấy ông ta bỏ đi cũng không nói gì, với trạng thái hiện tại thì hắn ta không thể cản chân Đà La Khôn được.Nhưng Dịch Hàn Ngọc cũng tò mò lắm!Rốt cuộc nữ tử đó là người phương nào?Là người quen của sư tôn hay sư tổ đây?Giữa lúc đó, đoàn người cùng xe kéo lướt qua trên cao, tiến vào trong tam đại cấm địa, đi thẳng một mạch như chỗ không người.Cỗ xe đi ngang qua một số lãnh địa của nguyên thú cấp chín, vô số nguyên thú vút qua như muốn tiêu diệt đoàn người cùng xe kéo.Nhưng chỉ cần một trong những nữ tử kia ra tay thôi là đã có thể giết sạch nguyên thú cấp chín được võ giả Cửu Nguyên Vực xem là hung thú tuyệt thế rồi.Quá đỗi xa vời.Cỗ xe kéo dần dần đi tới Tam Tử Vong Uyên.Một năm trôi qua, nơi này vẫn hoang vắng như thế.Giờ đây, nữ tử trong xe kéo kéo rèm ra, thấy nơi cấm địa sâu hun hút có mấy ngôi nhà lá. Một bóng hình thướt tha đang đứng trước một căn nhà.Nữ tử phất tay cho thuộc hạ dừng lại.Nàng ấy chậm rãi bước ra.Nữ tử mặc một bộ y phục màu hồng nhạt sáng sủa, khoác một chiếc áo lụa màu trắng, dáng đi vừa trang nhã vừa cao quý, hào hoa.Gương mặt đẹp tuyệt trần của nữ tử không chút tì vết, cần cổ với đường cong mềm mại cùng xương quai xanh rõ ràng thật động lòng người.Váy đong đưa, khẽ phất phơ theo gió, làn tóc mây được buộc lên nhẹ nhàng, trông thoải mái nhưng nên thơ.Dáng điệu duyên dáng làm vui mắt bất cứ ai nhìn thấy, vừa tao nhã vừa có mấy phần cao thâm khó lường, lớp trang điểm phơn phớt không hiểu sao lại tôn thêm sự uy nghiêm cho nàng ấy.Quả là một giai nhân tuyệt vời.Nữ tử từ từ cất bước, nhìn về phía nữ tử mặc váy sam màu xanh lơ, vấn tóc, trông như đóa hoa sen bước ra từ hồ nước đang đứng trước nhà lá.Hai người lại gần nhau, cả hai bỗng như đang đối đầu với nhau vậy.
Giờ đây, Dịch Hàn Ngọc, Thanh Dương Hoa, Huyền Nguyệt Thượng Nhân vẫn còn chưa hết hãi hùng.
Võ đạo không có giới hạn!
Cuối cùng Dịch Hàn Ngọc cũng hiểu câu nói của sư tôn rồi.
Chí Cao Đế Tôn là vô địch tại Cửu Nguyên Vực rộng bao la này, nhưng trong Thượng Nguyên Thiên Vực, trong Trung Tam Thiên thì thật sự... chẳng là gì cả.
Mặt mày Đà La Khôn tái mét.
Rốt cuộc nhóm nữ tử đó là ai mà lại không để nhà họ Nguyên vào mắt thế này?
Khốn nạn!
Đà La Khôn lập tức cho rút quân, không chút nghĩ ngợi.
Dịch Hàn Ngọc thấy ông ta bỏ đi cũng không nói gì, với trạng thái hiện tại thì hắn ta không thể cản chân Đà La Khôn được.
Nhưng Dịch Hàn Ngọc cũng tò mò lắm!
Rốt cuộc nữ tử đó là người phương nào?
Là người quen của sư tôn hay sư tổ đây?
Giữa lúc đó, đoàn người cùng xe kéo lướt qua trên cao, tiến vào trong tam đại cấm địa, đi thẳng một mạch như chỗ không người.
Cỗ xe đi ngang qua một số lãnh địa của nguyên thú cấp chín, vô số nguyên thú vút qua như muốn tiêu diệt đoàn người cùng xe kéo.
Nhưng chỉ cần một trong những nữ tử kia ra tay thôi là đã có thể giết sạch nguyên thú cấp chín được võ giả Cửu Nguyên Vực xem là hung thú tuyệt thế rồi.
Quá đỗi xa vời.
Cỗ xe kéo dần dần đi tới Tam Tử Vong Uyên.
Một năm trôi qua, nơi này vẫn hoang vắng như thế.
Giờ đây, nữ tử trong xe kéo kéo rèm ra, thấy nơi cấm địa sâu hun hút có mấy ngôi nhà lá. Một bóng hình thướt tha đang đứng trước một căn nhà.
Nữ tử phất tay cho thuộc hạ dừng lại.
Nàng ấy chậm rãi bước ra.
Nữ tử mặc một bộ y phục màu hồng nhạt sáng sủa, khoác một chiếc áo lụa màu trắng, dáng đi vừa trang nhã vừa cao quý, hào hoa.
Gương mặt đẹp tuyệt trần của nữ tử không chút tì vết, cần cổ với đường cong mềm mại cùng xương quai xanh rõ ràng thật động lòng người.
Váy đong đưa, khẽ phất phơ theo gió, làn tóc mây được buộc lên nhẹ nhàng, trông thoải mái nhưng nên thơ.
Dáng điệu duyên dáng làm vui mắt bất cứ ai nhìn thấy, vừa tao nhã vừa có mấy phần cao thâm khó lường, lớp trang điểm phơn phớt không hiểu sao lại tôn thêm sự uy nghiêm cho nàng ấy.
Quả là một giai nhân tuyệt vời.
Nữ tử từ từ cất bước, nhìn về phía nữ tử mặc váy sam màu xanh lơ, vấn tóc, trông như đóa hoa sen bước ra từ hồ nước đang đứng trước nhà lá.
Hai người lại gần nhau, cả hai bỗng như đang đối đầu với nhau vậy.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Giờ đây, Dịch Hàn Ngọc, Thanh Dương Hoa, Huyền Nguyệt Thượng Nhân vẫn còn chưa hết hãi hùng.Võ đạo không có giới hạn!Cuối cùng Dịch Hàn Ngọc cũng hiểu câu nói của sư tôn rồi.Chí Cao Đế Tôn là vô địch tại Cửu Nguyên Vực rộng bao la này, nhưng trong Thượng Nguyên Thiên Vực, trong Trung Tam Thiên thì thật sự... chẳng là gì cả.Mặt mày Đà La Khôn tái mét.Rốt cuộc nhóm nữ tử đó là ai mà lại không để nhà họ Nguyên vào mắt thế này?Khốn nạn!Đà La Khôn lập tức cho rút quân, không chút nghĩ ngợi.Dịch Hàn Ngọc thấy ông ta bỏ đi cũng không nói gì, với trạng thái hiện tại thì hắn ta không thể cản chân Đà La Khôn được.Nhưng Dịch Hàn Ngọc cũng tò mò lắm!Rốt cuộc nữ tử đó là người phương nào?Là người quen của sư tôn hay sư tổ đây?Giữa lúc đó, đoàn người cùng xe kéo lướt qua trên cao, tiến vào trong tam đại cấm địa, đi thẳng một mạch như chỗ không người.Cỗ xe đi ngang qua một số lãnh địa của nguyên thú cấp chín, vô số nguyên thú vút qua như muốn tiêu diệt đoàn người cùng xe kéo.Nhưng chỉ cần một trong những nữ tử kia ra tay thôi là đã có thể giết sạch nguyên thú cấp chín được võ giả Cửu Nguyên Vực xem là hung thú tuyệt thế rồi.Quá đỗi xa vời.Cỗ xe kéo dần dần đi tới Tam Tử Vong Uyên.Một năm trôi qua, nơi này vẫn hoang vắng như thế.Giờ đây, nữ tử trong xe kéo kéo rèm ra, thấy nơi cấm địa sâu hun hút có mấy ngôi nhà lá. Một bóng hình thướt tha đang đứng trước một căn nhà.Nữ tử phất tay cho thuộc hạ dừng lại.Nàng ấy chậm rãi bước ra.Nữ tử mặc một bộ y phục màu hồng nhạt sáng sủa, khoác một chiếc áo lụa màu trắng, dáng đi vừa trang nhã vừa cao quý, hào hoa.Gương mặt đẹp tuyệt trần của nữ tử không chút tì vết, cần cổ với đường cong mềm mại cùng xương quai xanh rõ ràng thật động lòng người.Váy đong đưa, khẽ phất phơ theo gió, làn tóc mây được buộc lên nhẹ nhàng, trông thoải mái nhưng nên thơ.Dáng điệu duyên dáng làm vui mắt bất cứ ai nhìn thấy, vừa tao nhã vừa có mấy phần cao thâm khó lường, lớp trang điểm phơn phớt không hiểu sao lại tôn thêm sự uy nghiêm cho nàng ấy.Quả là một giai nhân tuyệt vời.Nữ tử từ từ cất bước, nhìn về phía nữ tử mặc váy sam màu xanh lơ, vấn tóc, trông như đóa hoa sen bước ra từ hồ nước đang đứng trước nhà lá.Hai người lại gần nhau, cả hai bỗng như đang đối đầu với nhau vậy.