“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 6885: Vương Tiểu Thất nói rõ ràng mọi chuyện.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Nếu như nữ tử này cũng mạnh như nàng ấy thì dám cá nàng ấy sẽ lép vế nếu đặt cả hai lên bàn cân cho xem.Nữ tử khoác lụa trắng lại gần nữ tử váy xanh, chậm rãi hỏi: "Ngươi là ai?"Thời Thanh Trúc cũng nhìn nhóm người này.Suốt một năm qua chưa hề có ai tới đây cả.Nhóm người này là ai?"Còn ngươi là ai?"Thời Thanh Trúc cư xử đúng mực giống như khi nàng là nữ tử đẹp nhất Hạ Tam Thiên, đứng đầu Thanh Tiêu Thiên năm xưa vậy, không tỏ ra thanh cao cũng không lộ vẻ dễ gần.Nữ tử khoác lụa trắng từ từ đi vào đình viện, ngồi lên một chiếc ghế gỗ đan mây nhỏ.Đây chỉ là những ngôi nhà tranh đơn sơ, trong đình viện cũng trồng toàn những loài hoa bình thường.Nhưng vì có hai nữ tử ở đây, người đứng, người ngồi nên phảng phất nơi đây là chốn thế ngoại đào nguyên, khiến người ta lưu luyến, không muốn rời đi."Tô Uyển Nguyệt!"Nữ tử khoác lụa trắng nhẹ nhàng hỏi: "Còn ngươi?""Thời Thanh Trúc!"Thời Thanh Trúc cũng thản nhiên trả lời."Thời Thanh Trúc... giống như trúc xanh, hợp với ngươi lắm...""Tô Uyển Nguyệt hỏi tiếp: "Ngươi ở đây làm gì? Nơi này nguy hiểm lắm!""Ta đang chờ người!""Chờ Trần Nhất Mặc à?", Tô Uyển Nguyệt nhướng mày."Ta chờ hắn làm gì?", Thời Thanh Trúc thẳng thắn nói: "Ta đang chờ Tần Ninh"."Ồ..."Nữ tử vừa giống thở phào nhẹ nhõm vừa giống bồn chồn, liếc mắt nhìn nàng mấy lần rồi khuyên: "Đừng chờ ở đây nữa, dù hắn vào từ đây cũng chưa chắc đã ra từ đây đâu".Thời Thanh Trúc không đáp.Nàng muốn chờ!Hiện tại Thời Thanh Trúc đã có trí nhớ của cả hai kiếp người.Nàng thấy mình như được sinh ra một lần nữa vậy.Thế nên lòng yêu thương dành cho Tần Ninh cũng trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết.Dù thế nào đi chăng nữa, nàng và Tần Ninh đã xóa bỏ hiềm khích năm đó, đây sẽ là một khởi đầu mới, nàng sẽ mãi chờ Tần Ninh trở về.Nữ tử khoác lụa trắng cũng không nói gì thêm, đứng dậy đi ra ngoài đình viện, nhìn vào không khí trước mắt.Mặt đất trải dài vô cùng vô tận, tưởng chừng không thể thấy được điểm cuối nằm ở đâu.Nữ tử bấm đốt ngón tay, từng đốm sáng hiện ra xung quanh.Trong chốc lát, một cánh cửa xuất hiện ở vùng đất mênh mông trước mắt.
Nếu như nữ tử này cũng mạnh như nàng ấy thì dám cá nàng ấy sẽ lép vế nếu đặt cả hai lên bàn cân cho xem.
Nữ tử khoác lụa trắng lại gần nữ tử váy xanh, chậm rãi hỏi: "Ngươi là ai?"
Thời Thanh Trúc cũng nhìn nhóm người này.
Suốt một năm qua chưa hề có ai tới đây cả.
Nhóm người này là ai?
"Còn ngươi là ai?"
Thời Thanh Trúc cư xử đúng mực giống như khi nàng là nữ tử đẹp nhất Hạ Tam Thiên, đứng đầu Thanh Tiêu Thiên năm xưa vậy, không tỏ ra thanh cao cũng không lộ vẻ dễ gần.
Nữ tử khoác lụa trắng từ từ đi vào đình viện, ngồi lên một chiếc ghế gỗ đan mây nhỏ.
Đây chỉ là những ngôi nhà tranh đơn sơ, trong đình viện cũng trồng toàn những loài hoa bình thường.
Nhưng vì có hai nữ tử ở đây, người đứng, người ngồi nên phảng phất nơi đây là chốn thế ngoại đào nguyên, khiến người ta lưu luyến, không muốn rời đi.
"Tô Uyển Nguyệt!"
Nữ tử khoác lụa trắng nhẹ nhàng hỏi: "Còn ngươi?"
"Thời Thanh Trúc!"
Thời Thanh Trúc cũng thản nhiên trả lời.
"Thời Thanh Trúc... giống như trúc xanh, hợp với ngươi lắm...""
Tô Uyển Nguyệt hỏi tiếp: "Ngươi ở đây làm gì? Nơi này nguy hiểm lắm!"
"Ta đang chờ người!"
"Chờ Trần Nhất Mặc à?", Tô Uyển Nguyệt nhướng mày.
"Ta chờ hắn làm gì?", Thời Thanh Trúc thẳng thắn nói: "Ta đang chờ Tần Ninh".
"Ồ..."
Nữ tử vừa giống thở phào nhẹ nhõm vừa giống bồn chồn, liếc mắt nhìn nàng mấy lần rồi khuyên: "Đừng chờ ở đây nữa, dù hắn vào từ đây cũng chưa chắc đã ra từ đây đâu".
Thời Thanh Trúc không đáp.
Nàng muốn chờ!
Hiện tại Thời Thanh Trúc đã có trí nhớ của cả hai kiếp người.
Nàng thấy mình như được sinh ra một lần nữa vậy.
Thế nên lòng yêu thương dành cho Tần Ninh cũng trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Dù thế nào đi chăng nữa, nàng và Tần Ninh đã xóa bỏ hiềm khích năm đó, đây sẽ là một khởi đầu mới, nàng sẽ mãi chờ Tần Ninh trở về.
Nữ tử khoác lụa trắng cũng không nói gì thêm, đứng dậy đi ra ngoài đình viện, nhìn vào không khí trước mắt.
Mặt đất trải dài vô cùng vô tận, tưởng chừng không thể thấy được điểm cuối nằm ở đâu.
Nữ tử bấm đốt ngón tay, từng đốm sáng hiện ra xung quanh.
Trong chốc lát, một cánh cửa xuất hiện ở vùng đất mênh mông trước mắt.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Nếu như nữ tử này cũng mạnh như nàng ấy thì dám cá nàng ấy sẽ lép vế nếu đặt cả hai lên bàn cân cho xem.Nữ tử khoác lụa trắng lại gần nữ tử váy xanh, chậm rãi hỏi: "Ngươi là ai?"Thời Thanh Trúc cũng nhìn nhóm người này.Suốt một năm qua chưa hề có ai tới đây cả.Nhóm người này là ai?"Còn ngươi là ai?"Thời Thanh Trúc cư xử đúng mực giống như khi nàng là nữ tử đẹp nhất Hạ Tam Thiên, đứng đầu Thanh Tiêu Thiên năm xưa vậy, không tỏ ra thanh cao cũng không lộ vẻ dễ gần.Nữ tử khoác lụa trắng từ từ đi vào đình viện, ngồi lên một chiếc ghế gỗ đan mây nhỏ.Đây chỉ là những ngôi nhà tranh đơn sơ, trong đình viện cũng trồng toàn những loài hoa bình thường.Nhưng vì có hai nữ tử ở đây, người đứng, người ngồi nên phảng phất nơi đây là chốn thế ngoại đào nguyên, khiến người ta lưu luyến, không muốn rời đi."Tô Uyển Nguyệt!"Nữ tử khoác lụa trắng nhẹ nhàng hỏi: "Còn ngươi?""Thời Thanh Trúc!"Thời Thanh Trúc cũng thản nhiên trả lời."Thời Thanh Trúc... giống như trúc xanh, hợp với ngươi lắm...""Tô Uyển Nguyệt hỏi tiếp: "Ngươi ở đây làm gì? Nơi này nguy hiểm lắm!""Ta đang chờ người!""Chờ Trần Nhất Mặc à?", Tô Uyển Nguyệt nhướng mày."Ta chờ hắn làm gì?", Thời Thanh Trúc thẳng thắn nói: "Ta đang chờ Tần Ninh"."Ồ..."Nữ tử vừa giống thở phào nhẹ nhõm vừa giống bồn chồn, liếc mắt nhìn nàng mấy lần rồi khuyên: "Đừng chờ ở đây nữa, dù hắn vào từ đây cũng chưa chắc đã ra từ đây đâu".Thời Thanh Trúc không đáp.Nàng muốn chờ!Hiện tại Thời Thanh Trúc đã có trí nhớ của cả hai kiếp người.Nàng thấy mình như được sinh ra một lần nữa vậy.Thế nên lòng yêu thương dành cho Tần Ninh cũng trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết.Dù thế nào đi chăng nữa, nàng và Tần Ninh đã xóa bỏ hiềm khích năm đó, đây sẽ là một khởi đầu mới, nàng sẽ mãi chờ Tần Ninh trở về.Nữ tử khoác lụa trắng cũng không nói gì thêm, đứng dậy đi ra ngoài đình viện, nhìn vào không khí trước mắt.Mặt đất trải dài vô cùng vô tận, tưởng chừng không thể thấy được điểm cuối nằm ở đâu.Nữ tử bấm đốt ngón tay, từng đốm sáng hiện ra xung quanh.Trong chốc lát, một cánh cửa xuất hiện ở vùng đất mênh mông trước mắt.