“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 6886: Rắn Độc nhận ra điều gì đó?
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Lòng Thời Thanh Trúc bỗng thấp thỏm.Hình như nữ tử khoác lụa trắng có thực lực rất cao, thật sự rất hiếm thấy, còn mạnh hơn cả đám người Dịch Hàn Ngọc nữa...Tiếng ầm ầm vang lên.Cánh cửa ấy ngày một rõ nét, gương mặt mỹ miều của Thời Thanh Trúc ngập tràn sự mong đợi. Nữ tử này có thể mở Diêm Môn!Một năm qua, Dịch Hàn Ngọc và những người khác đã thử rất nhiều lần nhưng hoàn toàn không cảm nhận được vị trí của Diêm Môn chứ đừng nói là triệu hồi nó đến.Thời Thanh Trúc quan sát nhất cử nhất động của Tô Uyển Nguyệt.Nàng ấy giơ hai tay lên, giữa mười ngón tay mịn màng đang cử động như có hàng vạn sợi tơ quấn vào không trung.Cánh cửa ngày một rõ hơn, ngày một gần hơn.Nhưng bỗng nhiên.Tiếng rầm truyền đến, sợi tơ bằng kim loại gãy lìa, khuôn mặt xinh đẹp của Tô Uyển Nguyệt hơi trắng bệch, vị ngọt ngọt tanh tanh thoáng qua đầu lưỡi rồi biến mất.Nàng ấy chậm rãi buông thõng hai tay."Thất bại rồi sao?"Thời Thanh Trúc nhìn Tô Uyển Nguyệt, dò hỏi.Tô Uyển Nguyệt gật đầu."Diêm Môn... không chỉ dính dáng tới Cửu Nguyên Vực mà còn dính dáng tới cả Thượng Nguyên Thiên, với thực lực của ta đúng là không thể mở nó ra được".Nghe vậy, Thời Thanh Trúc vừa thất vọng vừa đắc ý.Nữ tử này mạnh đến thế mà vẫn không thể mở Diêm Môn ra.Vậy mà ngày đó Tần Ninh lại làm được.Hắn đã mở Diêm Môn bằng cách sử dụng Ám Thiên Nhân, mộ Bất Tử và Thiên Thần Miếu.Thảo nào hôm đó Tần Ninh nói rằng nếu giết người thì tạm thời không thể mở Diêm Môn, nếu vậy thì phải tiếp tục chờ đợi, đồng nghĩa với việc sẽ không tìm được Trần Nhất Mặc.Với uy thế của mộ Bất Tử và Thiên Thần Miếu thì có lẽ giết mấy vị cường giả Cực Cảnh kia cũng dễ như trở bàn tay ấy nhỉ?"Ngươi có vẻ vui nhỉ?"Tô Uyển Nguyệt thấy Thời Thanh Trúc trông vừa vui vừa thất vọng bèn hỏi."Không hẳn là vui".Thời Thanh Trúc đáp lời: "Chỉ là vì ngươi không mở được Diêm Môn trong khi hôm đó Tần Ninh lại làm được nên ta thấy chàng ấy giỏi quá thôi".Tô Uyển Nguyệt nói bâng quơ: "Đương nhiên rồi, thiên hạ này hiếm ai sánh bằng Cửu Nguyên Đan Đế lắm, dù đây chỉ là chuyển thế của hắn".
Lòng Thời Thanh Trúc bỗng thấp thỏm.
Hình như nữ tử khoác lụa trắng có thực lực rất cao, thật sự rất hiếm thấy, còn mạnh hơn cả đám người Dịch Hàn Ngọc nữa...
Tiếng ầm ầm vang lên.
Cánh cửa ấy ngày một rõ nét, gương mặt mỹ miều của Thời Thanh Trúc ngập tràn sự mong đợi. Nữ tử này có thể mở Diêm Môn!
Một năm qua, Dịch Hàn Ngọc và những người khác đã thử rất nhiều lần nhưng hoàn toàn không cảm nhận được vị trí của Diêm Môn chứ đừng nói là triệu hồi nó đến.
Thời Thanh Trúc quan sát nhất cử nhất động của Tô Uyển Nguyệt.
Nàng ấy giơ hai tay lên, giữa mười ngón tay mịn màng đang cử động như có hàng vạn sợi tơ quấn vào không trung.
Cánh cửa ngày một rõ hơn, ngày một gần hơn.
Nhưng bỗng nhiên.
Tiếng rầm truyền đến, sợi tơ bằng kim loại gãy lìa, khuôn mặt xinh đẹp của Tô Uyển Nguyệt hơi trắng bệch, vị ngọt ngọt tanh tanh thoáng qua đầu lưỡi rồi biến mất.
Nàng ấy chậm rãi buông thõng hai tay.
"Thất bại rồi sao?"
Thời Thanh Trúc nhìn Tô Uyển Nguyệt, dò hỏi.
Tô Uyển Nguyệt gật đầu.
"Diêm Môn... không chỉ dính dáng tới Cửu Nguyên Vực mà còn dính dáng tới cả Thượng Nguyên Thiên, với thực lực của ta đúng là không thể mở nó ra được".
Nghe vậy, Thời Thanh Trúc vừa thất vọng vừa đắc ý.
Nữ tử này mạnh đến thế mà vẫn không thể mở Diêm Môn ra.
Vậy mà ngày đó Tần Ninh lại làm được.
Hắn đã mở Diêm Môn bằng cách sử dụng Ám Thiên Nhân, mộ Bất Tử và Thiên Thần Miếu.
Thảo nào hôm đó Tần Ninh nói rằng nếu giết người thì tạm thời không thể mở Diêm Môn, nếu vậy thì phải tiếp tục chờ đợi, đồng nghĩa với việc sẽ không tìm được Trần Nhất Mặc.
Với uy thế của mộ Bất Tử và Thiên Thần Miếu thì có lẽ giết mấy vị cường giả Cực Cảnh kia cũng dễ như trở bàn tay ấy nhỉ?
"Ngươi có vẻ vui nhỉ?"
Tô Uyển Nguyệt thấy Thời Thanh Trúc trông vừa vui vừa thất vọng bèn hỏi.
"Không hẳn là vui".
Thời Thanh Trúc đáp lời: "Chỉ là vì ngươi không mở được Diêm Môn trong khi hôm đó Tần Ninh lại làm được nên ta thấy chàng ấy giỏi quá thôi".
Tô Uyển Nguyệt nói bâng quơ: "Đương nhiên rồi, thiên hạ này hiếm ai sánh bằng Cửu Nguyên Đan Đế lắm, dù đây chỉ là chuyển thế của hắn".
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Lòng Thời Thanh Trúc bỗng thấp thỏm.Hình như nữ tử khoác lụa trắng có thực lực rất cao, thật sự rất hiếm thấy, còn mạnh hơn cả đám người Dịch Hàn Ngọc nữa...Tiếng ầm ầm vang lên.Cánh cửa ấy ngày một rõ nét, gương mặt mỹ miều của Thời Thanh Trúc ngập tràn sự mong đợi. Nữ tử này có thể mở Diêm Môn!Một năm qua, Dịch Hàn Ngọc và những người khác đã thử rất nhiều lần nhưng hoàn toàn không cảm nhận được vị trí của Diêm Môn chứ đừng nói là triệu hồi nó đến.Thời Thanh Trúc quan sát nhất cử nhất động của Tô Uyển Nguyệt.Nàng ấy giơ hai tay lên, giữa mười ngón tay mịn màng đang cử động như có hàng vạn sợi tơ quấn vào không trung.Cánh cửa ngày một rõ hơn, ngày một gần hơn.Nhưng bỗng nhiên.Tiếng rầm truyền đến, sợi tơ bằng kim loại gãy lìa, khuôn mặt xinh đẹp của Tô Uyển Nguyệt hơi trắng bệch, vị ngọt ngọt tanh tanh thoáng qua đầu lưỡi rồi biến mất.Nàng ấy chậm rãi buông thõng hai tay."Thất bại rồi sao?"Thời Thanh Trúc nhìn Tô Uyển Nguyệt, dò hỏi.Tô Uyển Nguyệt gật đầu."Diêm Môn... không chỉ dính dáng tới Cửu Nguyên Vực mà còn dính dáng tới cả Thượng Nguyên Thiên, với thực lực của ta đúng là không thể mở nó ra được".Nghe vậy, Thời Thanh Trúc vừa thất vọng vừa đắc ý.Nữ tử này mạnh đến thế mà vẫn không thể mở Diêm Môn ra.Vậy mà ngày đó Tần Ninh lại làm được.Hắn đã mở Diêm Môn bằng cách sử dụng Ám Thiên Nhân, mộ Bất Tử và Thiên Thần Miếu.Thảo nào hôm đó Tần Ninh nói rằng nếu giết người thì tạm thời không thể mở Diêm Môn, nếu vậy thì phải tiếp tục chờ đợi, đồng nghĩa với việc sẽ không tìm được Trần Nhất Mặc.Với uy thế của mộ Bất Tử và Thiên Thần Miếu thì có lẽ giết mấy vị cường giả Cực Cảnh kia cũng dễ như trở bàn tay ấy nhỉ?"Ngươi có vẻ vui nhỉ?"Tô Uyển Nguyệt thấy Thời Thanh Trúc trông vừa vui vừa thất vọng bèn hỏi."Không hẳn là vui".Thời Thanh Trúc đáp lời: "Chỉ là vì ngươi không mở được Diêm Môn trong khi hôm đó Tần Ninh lại làm được nên ta thấy chàng ấy giỏi quá thôi".Tô Uyển Nguyệt nói bâng quơ: "Đương nhiên rồi, thiên hạ này hiếm ai sánh bằng Cửu Nguyên Đan Đế lắm, dù đây chỉ là chuyển thế của hắn".