“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 6977: Hứa Mộc Tình chợt gập laptop lại.

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Lúc này, La Vân Không đứng ngẩn người tại chỗ, thật lâu vẫn chưa mở miệng.Ông ta vẫn còn nhớ rõ năm đó, đã từ rất lâu rồi.Khi đó, ông ta chỉ là một vị đệ tử nhà họ La, một đường tu hành võ đạo, thiên phú bình thường, thế nhưng lại yêu thích đan dược.Vì thế, mỗi lần ông ta ra ngoài đều tự mình rèn luyện, tự học đan thuật, đạt được thành tựu, danh tiếng cũng dần dần nổi lên trong nhà họ La.Một ngày nọ, khi ông ta đang rèn luyện ở trong một cấm địa của Thiên La Vực, thời điểm rơi vào đường cùng, ông ta đã gặp được hai người trẻ tuổi.Hai người kia cứu ông ta, dẫn theo ông ta đi quanh cấm địa thật lâu.Ở chung một đoạn thời gian, đối với hai người kia, La Vân Không cũng hiểu biết không ít.Một thầy một trò!Tuổi tác xấp xỉ nhau.Thế nhưng đối với những lý giải về đan thuật, hai thầy trò bọn họ đã hoàn toàn phá vỡ nhận thức của ông ta.Nếu nói khi đó ông ta đứng ở tầng thứ nhất thì vị đồ đệ kia đứng ở tầng thứ chín, còn vị sư tôn kia… sâu không lường được.Bây giờ ông ta vẫn còn nhớ rõ, vị đồ đệ kia tên là Trần Nhất Mặc.Còn vị sư tôn thì ông ta vẫn không biết tên.Thế nhưng ở chung mấy tháng, từ trên người hai thầy trò kia, ông ta đã đạt được những lĩnh ngộ về đan dược mà cả đời này ông ta cũng không thể nào tự lĩnh ngộ được.Cho đến bây giờ, ông ta đã trở thành nhân vật trung tâm trấn giữ nhà họ La, trở thành đan sư Chí Cao Đế Tôn cửu phẩm, nhưng mỗi ngày ông ta vẫn nhớ đến những năm tháng kia, khiến cho bản thân cũng thu hoạch được không ít.Đưa cá cho người không bằng dạy người bắt cá!Những thứ mà hai thầy trò kia cho ông ta, cả cuộc đời này, chỉ sợ ông ta cũng không thể nào tiêu hoá hết.Mà ở bên trong sáu mươi mốt vấn đề này, ông ta lại thấy được bóng dáng của đôi thầy trò năm đó.Đêm đã khuya, La Vân Không đột nhiên phản ứng lại, giữ chặt Dịch Nhân Dữ, nói: “Đi!”Đi?Đi đâu?Dịch Nhân Dữ ngơ ngác.La Vân Không run rẩy nói: “Dẫn ta đi gặp cái người tên Trần Nhất Mặc kia!”“A? Bây giờ?”, Dịch Nhân Dữ vội vàng nói: “La lão, đêm đã khuya rồi, ngày mai rồi đi được không?”“Không, bây giờ đi, ngay lập tức, ngay lập tức!”

Lúc này, La Vân Không đứng ngẩn người tại chỗ, thật lâu vẫn chưa mở miệng.

Ông ta vẫn còn nhớ rõ năm đó, đã từ rất lâu rồi.

Khi đó, ông ta chỉ là một vị đệ tử nhà họ La, một đường tu hành võ đạo, thiên phú bình thường, thế nhưng lại yêu thích đan dược.

Vì thế, mỗi lần ông ta ra ngoài đều tự mình rèn luyện, tự học đan thuật, đạt được thành tựu, danh tiếng cũng dần dần nổi lên trong nhà họ La.

Một ngày nọ, khi ông ta đang rèn luyện ở trong một cấm địa của Thiên La Vực, thời điểm rơi vào đường cùng, ông ta đã gặp được hai người trẻ tuổi.

Hai người kia cứu ông ta, dẫn theo ông ta đi quanh cấm địa thật lâu.

Ở chung một đoạn thời gian, đối với hai người kia, La Vân Không cũng hiểu biết không ít.

Một thầy một trò!

Tuổi tác xấp xỉ nhau.

Thế nhưng đối với những lý giải về đan thuật, hai thầy trò bọn họ đã hoàn toàn phá vỡ nhận thức của ông ta.

Nếu nói khi đó ông ta đứng ở tầng thứ nhất thì vị đồ đệ kia đứng ở tầng thứ chín, còn vị sư tôn kia… sâu không lường được.

Bây giờ ông ta vẫn còn nhớ rõ, vị đồ đệ kia tên là Trần Nhất Mặc.

Còn vị sư tôn thì ông ta vẫn không biết tên.

Thế nhưng ở chung mấy tháng, từ trên người hai thầy trò kia, ông ta đã đạt được những lĩnh ngộ về đan dược mà cả đời này ông ta cũng không thể nào tự lĩnh ngộ được.

Cho đến bây giờ, ông ta đã trở thành nhân vật trung tâm trấn giữ nhà họ La, trở thành đan sư Chí Cao Đế Tôn cửu phẩm, nhưng mỗi ngày ông ta vẫn nhớ đến những năm tháng kia, khiến cho bản thân cũng thu hoạch được không ít.

Đưa cá cho người không bằng dạy người bắt cá!

Những thứ mà hai thầy trò kia cho ông ta, cả cuộc đời này, chỉ sợ ông ta cũng không thể nào tiêu hoá hết.

Mà ở bên trong sáu mươi mốt vấn đề này, ông ta lại thấy được bóng dáng của đôi thầy trò năm đó.

Đêm đã khuya, La Vân Không đột nhiên phản ứng lại, giữ chặt Dịch Nhân Dữ, nói: “Đi!”

Đi?

Đi đâu?

Dịch Nhân Dữ ngơ ngác.

La Vân Không run rẩy nói: “Dẫn ta đi gặp cái người tên Trần Nhất Mặc kia!”

“A? Bây giờ?”, Dịch Nhân Dữ vội vàng nói: “La lão, đêm đã khuya rồi, ngày mai rồi đi được không?”

“Không, bây giờ đi, ngay lập tức, ngay lập tức!”

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Lúc này, La Vân Không đứng ngẩn người tại chỗ, thật lâu vẫn chưa mở miệng.Ông ta vẫn còn nhớ rõ năm đó, đã từ rất lâu rồi.Khi đó, ông ta chỉ là một vị đệ tử nhà họ La, một đường tu hành võ đạo, thiên phú bình thường, thế nhưng lại yêu thích đan dược.Vì thế, mỗi lần ông ta ra ngoài đều tự mình rèn luyện, tự học đan thuật, đạt được thành tựu, danh tiếng cũng dần dần nổi lên trong nhà họ La.Một ngày nọ, khi ông ta đang rèn luyện ở trong một cấm địa của Thiên La Vực, thời điểm rơi vào đường cùng, ông ta đã gặp được hai người trẻ tuổi.Hai người kia cứu ông ta, dẫn theo ông ta đi quanh cấm địa thật lâu.Ở chung một đoạn thời gian, đối với hai người kia, La Vân Không cũng hiểu biết không ít.Một thầy một trò!Tuổi tác xấp xỉ nhau.Thế nhưng đối với những lý giải về đan thuật, hai thầy trò bọn họ đã hoàn toàn phá vỡ nhận thức của ông ta.Nếu nói khi đó ông ta đứng ở tầng thứ nhất thì vị đồ đệ kia đứng ở tầng thứ chín, còn vị sư tôn kia… sâu không lường được.Bây giờ ông ta vẫn còn nhớ rõ, vị đồ đệ kia tên là Trần Nhất Mặc.Còn vị sư tôn thì ông ta vẫn không biết tên.Thế nhưng ở chung mấy tháng, từ trên người hai thầy trò kia, ông ta đã đạt được những lĩnh ngộ về đan dược mà cả đời này ông ta cũng không thể nào tự lĩnh ngộ được.Cho đến bây giờ, ông ta đã trở thành nhân vật trung tâm trấn giữ nhà họ La, trở thành đan sư Chí Cao Đế Tôn cửu phẩm, nhưng mỗi ngày ông ta vẫn nhớ đến những năm tháng kia, khiến cho bản thân cũng thu hoạch được không ít.Đưa cá cho người không bằng dạy người bắt cá!Những thứ mà hai thầy trò kia cho ông ta, cả cuộc đời này, chỉ sợ ông ta cũng không thể nào tiêu hoá hết.Mà ở bên trong sáu mươi mốt vấn đề này, ông ta lại thấy được bóng dáng của đôi thầy trò năm đó.Đêm đã khuya, La Vân Không đột nhiên phản ứng lại, giữ chặt Dịch Nhân Dữ, nói: “Đi!”Đi?Đi đâu?Dịch Nhân Dữ ngơ ngác.La Vân Không run rẩy nói: “Dẫn ta đi gặp cái người tên Trần Nhất Mặc kia!”“A? Bây giờ?”, Dịch Nhân Dữ vội vàng nói: “La lão, đêm đã khuya rồi, ngày mai rồi đi được không?”“Không, bây giờ đi, ngay lập tức, ngay lập tức!”

Chương 6977: Hứa Mộc Tình chợt gập laptop lại.