“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 7013: "Cháu đang ở đâu thế?"

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Trần Nhất Mặc thấy cảnh này, trong lòng cực kỳ hâm mộ.Cái này vốn nên là của hắn ta! "Chăm chỉ làm việc đi!"Tần Ninh nâng chén trà lên, hương vị thấm vào ruột gan phiêu tán, vô cùng hài lòng.Ánh nắng ngả về tây, chiếu lên người làm cho người ta cảm thấy cực kỳ thoải mái.Mà lúc này, dưới ánh trời chiều, Trần Nhất Mặc mặc một bộ áo tím, đưa lưng về phía Tần Ninh, không ngừng dùng xẻng sắt đào... Thành Thiên Dương! Trong toàn bộ Thiên La Vực có hai tòa thành trì lớn nhất, chính là thành Thiên Dương và thành La Sâm.Thành Thiên Dương chính là tổ địa của nhà họ Thiên, cũng là vị trí trung tâm của nhà họ Thiên hiện nay.Lúc này, đám người nhà họ Thiên chật vật trở về.Chuyện ở dược sơn hôm nay chắc chắn sẽ bị truyền ra ngoài, đến lúc đó nhà họ Thiên nhất định sẽ mất hết mặt mũi.Thiên Ngạn Trác bỏ mình, Thiên Ngạn Nguyệt phải dẫn dắt đám người."Chuyện hôm nay, không cho phép rò rỉ ra một chữ nào!"Thiên Ngạn Nguyệt ra lệnh, sau đó trực tiếp tiến vào Thiên phủ, rất nhanh đã biến mất ở trước mặt mọi người.Sau khi Thiên Ngạn Nguyệt tiến vào phủ đệ liền đi thẳng về phía từ đường nhà họ Thiên.Từ đường chiếm diện tích cực lớn, giống như một phủ đệ xa hoa.Mà ở đằng sau từ đường có một nghĩa địa, chỉ là giờ phút này trong nghĩa địa ngoài mấy linh bia ra thì còn có vài toà lầu các.Thiên Ngạn Nguyệt đi đến trước nghĩa địa, nhìn về phía vài tòa lầu các kia, đưa ngón tay ra, từng luồng ánh sáng ngưng tụ.Ngay sau đó, cảnh tượng trong nghĩa địa liền xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.Một con đường hư ảo xuất hiện trước mặt Thiên Ngạn Nguyệt.Ông ta đi từng bước một vào trong lối đi, bóng người dần dần biến mất không thấy gì nữa.Một giây sau, bóng người Thiên Ngạn Nguyệt đã xuất hiện trong một vùng trời đất thánh khiết rộng lớn, khắp nơi đều là núi non chim hót hoa nở, linh khí ở đây cũng cực kì nồng đậm, khiến người ta hít vào một hơi đã thấy lâng lâng như tiên.Những ngọn núi ở đây không cao lớn, nhưng toàn bộ khung cảnh lại giống thánh địa của tiên nhân, giống như thế ngoại đào nguyên.Giờ phút này Thiên Ngạn Nguyệt đi tới đây, khom người hành lễ với từng lầu các trên từng ngọn núi: "Thiên Ngạn Nguyệt xin gặp các vị lão tổ!"Âm thanh quanh quẩn ra.Không lâu sau, một bóng người đi ra từ trong những ngọn núi kia, chân đạp hư không như dẫm trên đất bằng, xuất hiện trước người Thiên Ngạn Nguyệt.Thậm chí khuôn mặt của người đó trông còn trẻ hơn Thiên Ngạn Nguyệt mấy phần, ông ta mặc một bộ trường bào màu xanh, tóc dài tùy ý buộc lên, trông có vẻ cực kì tiêu sái."Ngạn Nguyệt, sao ngươi lại tới đây?"Người đàn ông cười ha hả nói."Nhân thúc phụ!"

Trần Nhất Mặc thấy cảnh này, trong lòng cực kỳ hâm mộ.

Cái này vốn nên là của hắn ta! "Chăm chỉ làm việc đi!"

Tần Ninh nâng chén trà lên, hương vị thấm vào ruột gan phiêu tán, vô cùng hài lòng.

Ánh nắng ngả về tây, chiếu lên người làm cho người ta cảm thấy cực kỳ thoải mái.

Mà lúc này, dưới ánh trời chiều, Trần Nhất Mặc mặc một bộ áo tím, đưa lưng về phía Tần Ninh, không ngừng dùng xẻng sắt đào... Thành Thiên Dương! Trong toàn bộ Thiên La Vực có hai tòa thành trì lớn nhất, chính là thành Thiên Dương và thành La Sâm.

Thành Thiên Dương chính là tổ địa của nhà họ Thiên, cũng là vị trí trung tâm của nhà họ Thiên hiện nay.

Lúc này, đám người nhà họ Thiên chật vật trở về.

Chuyện ở dược sơn hôm nay chắc chắn sẽ bị truyền ra ngoài, đến lúc đó nhà họ Thiên nhất định sẽ mất hết mặt mũi.

Thiên Ngạn Trác bỏ mình, Thiên Ngạn Nguyệt phải dẫn dắt đám người.

"Chuyện hôm nay, không cho phép rò rỉ ra một chữ nào!"

Thiên Ngạn Nguyệt ra lệnh, sau đó trực tiếp tiến vào Thiên phủ, rất nhanh đã biến mất ở trước mặt mọi người.

Sau khi Thiên Ngạn Nguyệt tiến vào phủ đệ liền đi thẳng về phía từ đường nhà họ Thiên.

Từ đường chiếm diện tích cực lớn, giống như một phủ đệ xa hoa.

Mà ở đằng sau từ đường có một nghĩa địa, chỉ là giờ phút này trong nghĩa địa ngoài mấy linh bia ra thì còn có vài toà lầu các.

Thiên Ngạn Nguyệt đi đến trước nghĩa địa, nhìn về phía vài tòa lầu các kia, đưa ngón tay ra, từng luồng ánh sáng ngưng tụ.

Ngay sau đó, cảnh tượng trong nghĩa địa liền xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Một con đường hư ảo xuất hiện trước mặt Thiên Ngạn Nguyệt.

Ông ta đi từng bước một vào trong lối đi, bóng người dần dần biến mất không thấy gì nữa.

Một giây sau, bóng người Thiên Ngạn Nguyệt đã xuất hiện trong một vùng trời đất thánh khiết rộng lớn, khắp nơi đều là núi non chim hót hoa nở, linh khí ở đây cũng cực kì nồng đậm, khiến người ta hít vào một hơi đã thấy lâng lâng như tiên.

Những ngọn núi ở đây không cao lớn, nhưng toàn bộ khung cảnh lại giống thánh địa của tiên nhân, giống như thế ngoại đào nguyên.

Giờ phút này Thiên Ngạn Nguyệt đi tới đây, khom người hành lễ với từng lầu các trên từng ngọn núi: "Thiên Ngạn Nguyệt xin gặp các vị lão tổ!"

Âm thanh quanh quẩn ra.

Không lâu sau, một bóng người đi ra từ trong những ngọn núi kia, chân đạp hư không như dẫm trên đất bằng, xuất hiện trước người Thiên Ngạn Nguyệt.

Thậm chí khuôn mặt của người đó trông còn trẻ hơn Thiên Ngạn Nguyệt mấy phần, ông ta mặc một bộ trường bào màu xanh, tóc dài tùy ý buộc lên, trông có vẻ cực kì tiêu sái.

"Ngạn Nguyệt, sao ngươi lại tới đây?"

Người đàn ông cười ha hả nói.

"Nhân thúc phụ!"

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Trần Nhất Mặc thấy cảnh này, trong lòng cực kỳ hâm mộ.Cái này vốn nên là của hắn ta! "Chăm chỉ làm việc đi!"Tần Ninh nâng chén trà lên, hương vị thấm vào ruột gan phiêu tán, vô cùng hài lòng.Ánh nắng ngả về tây, chiếu lên người làm cho người ta cảm thấy cực kỳ thoải mái.Mà lúc này, dưới ánh trời chiều, Trần Nhất Mặc mặc một bộ áo tím, đưa lưng về phía Tần Ninh, không ngừng dùng xẻng sắt đào... Thành Thiên Dương! Trong toàn bộ Thiên La Vực có hai tòa thành trì lớn nhất, chính là thành Thiên Dương và thành La Sâm.Thành Thiên Dương chính là tổ địa của nhà họ Thiên, cũng là vị trí trung tâm của nhà họ Thiên hiện nay.Lúc này, đám người nhà họ Thiên chật vật trở về.Chuyện ở dược sơn hôm nay chắc chắn sẽ bị truyền ra ngoài, đến lúc đó nhà họ Thiên nhất định sẽ mất hết mặt mũi.Thiên Ngạn Trác bỏ mình, Thiên Ngạn Nguyệt phải dẫn dắt đám người."Chuyện hôm nay, không cho phép rò rỉ ra một chữ nào!"Thiên Ngạn Nguyệt ra lệnh, sau đó trực tiếp tiến vào Thiên phủ, rất nhanh đã biến mất ở trước mặt mọi người.Sau khi Thiên Ngạn Nguyệt tiến vào phủ đệ liền đi thẳng về phía từ đường nhà họ Thiên.Từ đường chiếm diện tích cực lớn, giống như một phủ đệ xa hoa.Mà ở đằng sau từ đường có một nghĩa địa, chỉ là giờ phút này trong nghĩa địa ngoài mấy linh bia ra thì còn có vài toà lầu các.Thiên Ngạn Nguyệt đi đến trước nghĩa địa, nhìn về phía vài tòa lầu các kia, đưa ngón tay ra, từng luồng ánh sáng ngưng tụ.Ngay sau đó, cảnh tượng trong nghĩa địa liền xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.Một con đường hư ảo xuất hiện trước mặt Thiên Ngạn Nguyệt.Ông ta đi từng bước một vào trong lối đi, bóng người dần dần biến mất không thấy gì nữa.Một giây sau, bóng người Thiên Ngạn Nguyệt đã xuất hiện trong một vùng trời đất thánh khiết rộng lớn, khắp nơi đều là núi non chim hót hoa nở, linh khí ở đây cũng cực kì nồng đậm, khiến người ta hít vào một hơi đã thấy lâng lâng như tiên.Những ngọn núi ở đây không cao lớn, nhưng toàn bộ khung cảnh lại giống thánh địa của tiên nhân, giống như thế ngoại đào nguyên.Giờ phút này Thiên Ngạn Nguyệt đi tới đây, khom người hành lễ với từng lầu các trên từng ngọn núi: "Thiên Ngạn Nguyệt xin gặp các vị lão tổ!"Âm thanh quanh quẩn ra.Không lâu sau, một bóng người đi ra từ trong những ngọn núi kia, chân đạp hư không như dẫm trên đất bằng, xuất hiện trước người Thiên Ngạn Nguyệt.Thậm chí khuôn mặt của người đó trông còn trẻ hơn Thiên Ngạn Nguyệt mấy phần, ông ta mặc một bộ trường bào màu xanh, tóc dài tùy ý buộc lên, trông có vẻ cực kì tiêu sái."Ngạn Nguyệt, sao ngươi lại tới đây?"Người đàn ông cười ha hả nói."Nhân thúc phụ!"

Chương 7013: "Cháu đang ở đâu thế?"