“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 7014: “Tôi cũng mời ông uống cốc cà phê mấy nghìn tệ”.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Nhìn thấy người nọ, Thiên Ngạn Nguyệt liền khom người hành lễ.Thiên Nhân! Phụ tá đắc lực của tộc trưởng nhà họ Thiên đời trước.Ở trong nhà họ Thiên, cứ đến cấp bậc Cực Cảnh thì sẽ ẩn cư, trong Thiên La Vực này, Cực Cảnh là đứng tại đỉnh cao nhất.Đến cấp bậc này không cần quan tâm đến chuyện đời, chỉ cần tập trung tu hành.Đây cũng là sức mạnh để nhà họ Thiên có thể xưng bá Thiên La Vực.Có võ giả Cực Cảnh ẩn tu, đối với bất kỳ thế lực nào mà nói, cho dù bên ngoài nhà họ Thiên vô cùng hỗn loạn thì cũng không có ai dám ngấp nghé địa vị bá chủ của nhà họ Thiên.Thiên Nhân cười ha hả nói: "Ngạn Nguyệt, ngươi đến Chí Cao Đế Tôn cửu phẩm, cách thập phẩm cũng không xa, cần nhanh chóng nắm bắt, tranh thủ sớm ngày đến Cực Cảnh, để nhà họ Thiên ta lại có thêm một vị cường giả đỉnh cao!"Thiên Ngạn Nguyệt nghe vậy thì lập tức nói: "Nhân thúc phụ, Ngạn Trác huynh trưởng chết rồi".Nghe thấy vậy, nụ cười trên mặt Thiên Nhân lập tức biến mất không thấy gì nữa...Trong bí cảnh.Tại một sơn cốc.Lúc này có mười người đang yên lặng đứng trong sơn cốc.Thiên Ngạn Nguyệt trong mắt những người nhà họ Thiên là người có vai vế rất cao, vậy mà giờ đây trông ông ta lại hơi khúm núm.Trừ ông ta ra thì thúc phụ Thiên Nhân cùng với tám người kia đều là những thành viên thuộc thế hệ trước của nhà họ Thiên.Một số người ông ta phải gọi là thúc phụ, bá phụ, một số thì phải gọi đến tận vai vế thái gia gia.Chín người này đều là cường giả Cực Cảnh, là lá bài được nhà họ Thiên giấu kỹ.Thiên Nhân nhìn Thiên Ngạn Nguyệt, nói: "Ngạn Nguyệt, ngươi kể lại đầu đuôi mọi chuyện cho các thúc, bá, tổ thêm lần nữa đi.""Vâng!"Thiên Ngạn Nguyệt lập tức kể một tràng.Đến khi ông ta dứt lời, một ông lão râu bạc trắng gầm lên: "Trần Nhất Mặc ư!""Việt thúc, có vấn đề gì sao ạ?"Thiên Nhân nhìn về phía một lão tổ khác tên là Thiên Việt, tò mò hỏi."Sao ta thấy cái tên này nghe quen quen".Lão tổ được gọi là Thiên Việt nhíu mày nói: "Nhưng nghĩ mãi không ra là ai"."Ta nhớ ra rồi!"Một lão tổ khác bật thốt: "Các ngươi còn nhớ cái người xuất thân từ vùng đất Cửu Nguyên Vực cách đây bốn vạn năm về trước không?"
Nhìn thấy người nọ, Thiên Ngạn Nguyệt liền khom người hành lễ.
Thiên Nhân! Phụ tá đắc lực của tộc trưởng nhà họ Thiên đời trước.
Ở trong nhà họ Thiên, cứ đến cấp bậc Cực Cảnh thì sẽ ẩn cư, trong Thiên La Vực này, Cực Cảnh là đứng tại đỉnh cao nhất.
Đến cấp bậc này không cần quan tâm đến chuyện đời, chỉ cần tập trung tu hành.
Đây cũng là sức mạnh để nhà họ Thiên có thể xưng bá Thiên La Vực.
Có võ giả Cực Cảnh ẩn tu, đối với bất kỳ thế lực nào mà nói, cho dù bên ngoài nhà họ Thiên vô cùng hỗn loạn thì cũng không có ai dám ngấp nghé địa vị bá chủ của nhà họ Thiên.
Thiên Nhân cười ha hả nói: "Ngạn Nguyệt, ngươi đến Chí Cao Đế Tôn cửu phẩm, cách thập phẩm cũng không xa, cần nhanh chóng nắm bắt, tranh thủ sớm ngày đến Cực Cảnh, để nhà họ Thiên ta lại có thêm một vị cường giả đỉnh cao!"
Thiên Ngạn Nguyệt nghe vậy thì lập tức nói: "Nhân thúc phụ, Ngạn Trác huynh trưởng chết rồi".
Nghe thấy vậy, nụ cười trên mặt Thiên Nhân lập tức biến mất không thấy gì nữa...
Trong bí cảnh.
Tại một sơn cốc.
Lúc này có mười người đang yên lặng đứng trong sơn cốc.
Thiên Ngạn Nguyệt trong mắt những người nhà họ Thiên là người có vai vế rất cao, vậy mà giờ đây trông ông ta lại hơi khúm núm.
Trừ ông ta ra thì thúc phụ Thiên Nhân cùng với tám người kia đều là những thành viên thuộc thế hệ trước của nhà họ Thiên.
Một số người ông ta phải gọi là thúc phụ, bá phụ, một số thì phải gọi đến tận vai vế thái gia gia.
Chín người này đều là cường giả Cực Cảnh, là lá bài được nhà họ Thiên giấu kỹ.
Thiên Nhân nhìn Thiên Ngạn Nguyệt, nói: "Ngạn Nguyệt, ngươi kể lại đầu đuôi mọi chuyện cho các thúc, bá, tổ thêm lần nữa đi."
"Vâng!"
Thiên Ngạn Nguyệt lập tức kể một tràng.
Đến khi ông ta dứt lời, một ông lão râu bạc trắng gầm lên: "Trần Nhất Mặc ư!"
"Việt thúc, có vấn đề gì sao ạ?"
Thiên Nhân nhìn về phía một lão tổ khác tên là Thiên Việt, tò mò hỏi.
"Sao ta thấy cái tên này nghe quen quen".
Lão tổ được gọi là Thiên Việt nhíu mày nói: "Nhưng nghĩ mãi không ra là ai".
"Ta nhớ ra rồi!"
Một lão tổ khác bật thốt: "Các ngươi còn nhớ cái người xuất thân từ vùng đất Cửu Nguyên Vực cách đây bốn vạn năm về trước không?"
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Nhìn thấy người nọ, Thiên Ngạn Nguyệt liền khom người hành lễ.Thiên Nhân! Phụ tá đắc lực của tộc trưởng nhà họ Thiên đời trước.Ở trong nhà họ Thiên, cứ đến cấp bậc Cực Cảnh thì sẽ ẩn cư, trong Thiên La Vực này, Cực Cảnh là đứng tại đỉnh cao nhất.Đến cấp bậc này không cần quan tâm đến chuyện đời, chỉ cần tập trung tu hành.Đây cũng là sức mạnh để nhà họ Thiên có thể xưng bá Thiên La Vực.Có võ giả Cực Cảnh ẩn tu, đối với bất kỳ thế lực nào mà nói, cho dù bên ngoài nhà họ Thiên vô cùng hỗn loạn thì cũng không có ai dám ngấp nghé địa vị bá chủ của nhà họ Thiên.Thiên Nhân cười ha hả nói: "Ngạn Nguyệt, ngươi đến Chí Cao Đế Tôn cửu phẩm, cách thập phẩm cũng không xa, cần nhanh chóng nắm bắt, tranh thủ sớm ngày đến Cực Cảnh, để nhà họ Thiên ta lại có thêm một vị cường giả đỉnh cao!"Thiên Ngạn Nguyệt nghe vậy thì lập tức nói: "Nhân thúc phụ, Ngạn Trác huynh trưởng chết rồi".Nghe thấy vậy, nụ cười trên mặt Thiên Nhân lập tức biến mất không thấy gì nữa...Trong bí cảnh.Tại một sơn cốc.Lúc này có mười người đang yên lặng đứng trong sơn cốc.Thiên Ngạn Nguyệt trong mắt những người nhà họ Thiên là người có vai vế rất cao, vậy mà giờ đây trông ông ta lại hơi khúm núm.Trừ ông ta ra thì thúc phụ Thiên Nhân cùng với tám người kia đều là những thành viên thuộc thế hệ trước của nhà họ Thiên.Một số người ông ta phải gọi là thúc phụ, bá phụ, một số thì phải gọi đến tận vai vế thái gia gia.Chín người này đều là cường giả Cực Cảnh, là lá bài được nhà họ Thiên giấu kỹ.Thiên Nhân nhìn Thiên Ngạn Nguyệt, nói: "Ngạn Nguyệt, ngươi kể lại đầu đuôi mọi chuyện cho các thúc, bá, tổ thêm lần nữa đi.""Vâng!"Thiên Ngạn Nguyệt lập tức kể một tràng.Đến khi ông ta dứt lời, một ông lão râu bạc trắng gầm lên: "Trần Nhất Mặc ư!""Việt thúc, có vấn đề gì sao ạ?"Thiên Nhân nhìn về phía một lão tổ khác tên là Thiên Việt, tò mò hỏi."Sao ta thấy cái tên này nghe quen quen".Lão tổ được gọi là Thiên Việt nhíu mày nói: "Nhưng nghĩ mãi không ra là ai"."Ta nhớ ra rồi!"Một lão tổ khác bật thốt: "Các ngươi còn nhớ cái người xuất thân từ vùng đất Cửu Nguyên Vực cách đây bốn vạn năm về trước không?"