“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 7074: Đòi công bằng cái gì chứ?
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Hét lên một câu, bàn tay nắm chặt, lực bùng nổ kinh khủng chập chờn mở rộng, lao thẳng về phía bóng người cầm đầu.Ùng ùng... Hư không bị xé rách, người kia khó khăn lắm mới tránh được một chưởng của Dịch Hàn Ngọc, nhưng mấy người bên cạnh lại không may mắn như vậy, trực tiếp hóa thành bột ở dưới một chưởng kia.Lực bùng nổ kinh khủng không ngừng truyền ra. Bóng người vừa tránh được kia lúc này phóng lên cao, nổi giận gầm lên một tiếng.Chính là một trong những cung chủ của Đà La cung - Dương Bồi Nguyên.Năm đó đánh một trận, Bàng Lôi cung chủ bị Tần Ninh giết chết, Dương Bồi Nguyên, Khuất Kỳ, Ông Xích vẫn còn sống, mà trải qua tám trăm năm, ba vị cung chủ này đều đã lần lượt bước vào Cực Cảnh."Dịch Hàn Ngọc, ngươi đúng là không biết xấu hổ, lại chặn đánh bổn cung chủ!"Dương Bồi Nguyên hừ nói: "Nếu như vậy, Khôn cung chủ cũng có thể đi chặn đánh đám thiên tài của Cửu Nguyên đan tông ngươi đúng không?""Hừ, Đà La cung còn làm chuyện đó ít sao?"Dịch Hàn Ngọc hừ lạnh một tiếng, nói: "Những năm gần đây Đà La cung các ngươi cứ cách một khoảng thời gian là lại đi ra ngoài, sau đó không biết mang thứ gì trở lại, hôm nay ta phải nhìn một chút xem rốt cuộc Đà La cung đang giở trò quỷ gì!""Dịch Hàn Ngọc, ngươi không khỏi quá đề cao mình rồi!"Lúc này, Dương Bồi Nguyên lại không hề hoảng sợ."Tám trăm năm, Cửu Nguyên đan tông các ngươi vẫn luôn không phát hiện, vì sao hôm nay lại bị các ngươi phát hiện?"Dương Bồi Nguyên cười nhạo một tiếng.Giờ phút này, đám người Dịch Hàn Ngọc, Duẫn Khả Vi, Cơ Thi Dao đều cau mày."Bởi vì đây là Đà La cung ta cố ý để cho các ngươi phát hiện!"Một giọng nói đột nhiên vang lên.Trên mặt đất xung quanh đột nhiên có những luồng sáng bay lên, tiếng xé gió vang lên bên tai không dứt.Phía đối diện có một đội ngũ lần lượt đi đến.Phía đông, người dẫn đầu chính là Khuất Kỳ cung chủ.Phía tây, chính là Ông Xích cung chủ.Thấy một màn này, trong lòng Dịch Hàn Ngọc đã hiểu ra loáng thoáng.Tám trăm năm, Đà La cung vẫn không hề thất bại, hắn ta vẫn luôn tò mò rốt cuộc là lấy được sự trợ giúp gì! Nhưng điều tra thế nào cũng không có tin tức, mấy tháng gần đây mới tìm được manh mối.Mà nắm lấy cơ hội này, hôm nay mai phục Dương Bồi Nguyên ở đây.
Hét lên một câu, bàn tay nắm chặt, lực bùng nổ kinh khủng chập chờn mở rộng, lao thẳng về phía bóng người cầm đầu.
Ùng ùng... Hư không bị xé rách, người kia khó khăn lắm mới tránh được một chưởng của Dịch Hàn Ngọc, nhưng mấy người bên cạnh lại không may mắn như vậy, trực tiếp hóa thành bột ở dưới một chưởng kia.
Lực bùng nổ kinh khủng không ngừng truyền ra. Bóng người vừa tránh được kia lúc này phóng lên cao, nổi giận gầm lên một tiếng.
Chính là một trong những cung chủ của Đà La cung - Dương Bồi Nguyên.
Năm đó đánh một trận, Bàng Lôi cung chủ bị Tần Ninh giết chết, Dương Bồi Nguyên, Khuất Kỳ, Ông Xích vẫn còn sống, mà trải qua tám trăm năm, ba vị cung chủ này đều đã lần lượt bước vào Cực Cảnh.
"Dịch Hàn Ngọc, ngươi đúng là không biết xấu hổ, lại chặn đánh bổn cung chủ!"
Dương Bồi Nguyên hừ nói: "Nếu như vậy, Khôn cung chủ cũng có thể đi chặn đánh đám thiên tài của Cửu Nguyên đan tông ngươi đúng không?"
"Hừ, Đà La cung còn làm chuyện đó ít sao?"
Dịch Hàn Ngọc hừ lạnh một tiếng, nói: "Những năm gần đây Đà La cung các ngươi cứ cách một khoảng thời gian là lại đi ra ngoài, sau đó không biết mang thứ gì trở lại, hôm nay ta phải nhìn một chút xem rốt cuộc Đà La cung đang giở trò quỷ gì!"
"Dịch Hàn Ngọc, ngươi không khỏi quá đề cao mình rồi!"
Lúc này, Dương Bồi Nguyên lại không hề hoảng sợ.
"Tám trăm năm, Cửu Nguyên đan tông các ngươi vẫn luôn không phát hiện, vì sao hôm nay lại bị các ngươi phát hiện?"
Dương Bồi Nguyên cười nhạo một tiếng.
Giờ phút này, đám người Dịch Hàn Ngọc, Duẫn Khả Vi, Cơ Thi Dao đều cau mày.
"Bởi vì đây là Đà La cung ta cố ý để cho các ngươi phát hiện!"
Một giọng nói đột nhiên vang lên.
Trên mặt đất xung quanh đột nhiên có những luồng sáng bay lên, tiếng xé gió vang lên bên tai không dứt.
Phía đối diện có một đội ngũ lần lượt đi đến.
Phía đông, người dẫn đầu chính là Khuất Kỳ cung chủ.
Phía tây, chính là Ông Xích cung chủ.
Thấy một màn này, trong lòng Dịch Hàn Ngọc đã hiểu ra loáng thoáng.
Tám trăm năm, Đà La cung vẫn không hề thất bại, hắn ta vẫn luôn tò mò rốt cuộc là lấy được sự trợ giúp gì! Nhưng điều tra thế nào cũng không có tin tức, mấy tháng gần đây mới tìm được manh mối.
Mà nắm lấy cơ hội này, hôm nay mai phục Dương Bồi Nguyên ở đây.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Hét lên một câu, bàn tay nắm chặt, lực bùng nổ kinh khủng chập chờn mở rộng, lao thẳng về phía bóng người cầm đầu.Ùng ùng... Hư không bị xé rách, người kia khó khăn lắm mới tránh được một chưởng của Dịch Hàn Ngọc, nhưng mấy người bên cạnh lại không may mắn như vậy, trực tiếp hóa thành bột ở dưới một chưởng kia.Lực bùng nổ kinh khủng không ngừng truyền ra. Bóng người vừa tránh được kia lúc này phóng lên cao, nổi giận gầm lên một tiếng.Chính là một trong những cung chủ của Đà La cung - Dương Bồi Nguyên.Năm đó đánh một trận, Bàng Lôi cung chủ bị Tần Ninh giết chết, Dương Bồi Nguyên, Khuất Kỳ, Ông Xích vẫn còn sống, mà trải qua tám trăm năm, ba vị cung chủ này đều đã lần lượt bước vào Cực Cảnh."Dịch Hàn Ngọc, ngươi đúng là không biết xấu hổ, lại chặn đánh bổn cung chủ!"Dương Bồi Nguyên hừ nói: "Nếu như vậy, Khôn cung chủ cũng có thể đi chặn đánh đám thiên tài của Cửu Nguyên đan tông ngươi đúng không?""Hừ, Đà La cung còn làm chuyện đó ít sao?"Dịch Hàn Ngọc hừ lạnh một tiếng, nói: "Những năm gần đây Đà La cung các ngươi cứ cách một khoảng thời gian là lại đi ra ngoài, sau đó không biết mang thứ gì trở lại, hôm nay ta phải nhìn một chút xem rốt cuộc Đà La cung đang giở trò quỷ gì!""Dịch Hàn Ngọc, ngươi không khỏi quá đề cao mình rồi!"Lúc này, Dương Bồi Nguyên lại không hề hoảng sợ."Tám trăm năm, Cửu Nguyên đan tông các ngươi vẫn luôn không phát hiện, vì sao hôm nay lại bị các ngươi phát hiện?"Dương Bồi Nguyên cười nhạo một tiếng.Giờ phút này, đám người Dịch Hàn Ngọc, Duẫn Khả Vi, Cơ Thi Dao đều cau mày."Bởi vì đây là Đà La cung ta cố ý để cho các ngươi phát hiện!"Một giọng nói đột nhiên vang lên.Trên mặt đất xung quanh đột nhiên có những luồng sáng bay lên, tiếng xé gió vang lên bên tai không dứt.Phía đối diện có một đội ngũ lần lượt đi đến.Phía đông, người dẫn đầu chính là Khuất Kỳ cung chủ.Phía tây, chính là Ông Xích cung chủ.Thấy một màn này, trong lòng Dịch Hàn Ngọc đã hiểu ra loáng thoáng.Tám trăm năm, Đà La cung vẫn không hề thất bại, hắn ta vẫn luôn tò mò rốt cuộc là lấy được sự trợ giúp gì! Nhưng điều tra thế nào cũng không có tin tức, mấy tháng gần đây mới tìm được manh mối.Mà nắm lấy cơ hội này, hôm nay mai phục Dương Bồi Nguyên ở đây.