“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 7075: "Người nơi khác á?"

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Vẻ mặt Dịch Hàn Ngọc bình tĩnh."Tám trăm năm qua, sau lưng Đà La cung ngươi vẫn luôn có người ủng hộ, tám trăm năm qua cũng không ra tay ồ ạt, bây giờ đã quyết định tiêu diệt Cửu Nguyên đan tông của ta rồi ư?""Chắc là đã xảy ra chuyện bất ngờ gì đó mới khiến chủ nhân sau lưng Đà La cung các ngươi nóng nảy đúng không?"Ba người Dương Bồi Nguyên, Ông Xích, Khuất Kỳ nhìn về phía Dịch Hàn Ngọc, trong mắt tràn đầy khinh thường."Đà La Khôn đang len lén làm cái gì vậy?Sẽ không sợ một chưởng của ta vỗ chết ba người bọn họ sao?"Dịch Hàn Ngọc lạnh lùng nói.Ở giữa hư không, những tiếng xé gió vang lên.Mà ngay sau đó, một bóng người xuất hiện ở trước đám người Đà La cung, người đó mặc một bộ trường bào đen vàng, khí chất bất phàm, chính là Đà La Khôn.Năm đó ở bên trong Cửu Nguyên Vực, sau khi kết thúc chuyến đi đến tam đại cấm địa, Đà La Khôn đã đột phá đến linh giả cảnh giới nhất văn, vốn định bắt đầu thu phục Cửu Nguyên Vực.Nhưng ai biết Dịch Hàn Ngọc cũng đã đến linh giả Cực Cảnh cảnh giới nhất văn.Cho nên bắt đầu từ lúc đó, bên trong Cửu Nguyên Vực luôn xảy ra chiến tranh do Cửu Nguyên đan tông cầm đầu và Đà La cung cầm đầu.Tám trăm năm qua, Đà La Khôn đã tăng lên cảnh giới thiên giả Cực Cảnh.Nhưng Dịch Hàn Ngọc cũng đã tới thiên giả Cực Cảnh! Đà La Khôn biết mình có thể đến thiên giả Cực Cảnh, không có người sau lưng ủng hộ thì không làm được.Nhưng Dịch Hàn Ngọc lại không có người sau lưng ủng hộ, lại có thể làm được điều này.Dịch Hàn Ngọc quả thực là không đơn giản.Mấy chục ngàn năm qua vẫn không thể hiện ra thiên phú mạnh mẽ gì, vậy mà tám trăm năm trước đã trở nên không thể khinh thường được.Hiện nay toàn bộ Cửu Nguyên đan tông cùng với thánh địa Thanh Dương và động thiên Huyền Nguyệt đều do Dịch Hàn Ngọc cầm đầu."Xem ra đã có kế hoạch từ trước!"Dịch Hàn Ngọc nhìn về phía Đà La Khôn, tùy tiện nói: "Làm sao?Chủ nhân sau lưng không kịp đợi nữa à?"Ánh mắt Đà La Khôn lạnh lùng, nói thẳng: "Dịch Hàn Ngọc, ngày giỗ của ngươi đã đến"."Đà La Khôn, ông đây thấy ngày giỗ của ngươi đến thì có!"Dịch Hàn Ngọc còn chưa mở miệng, một tiếng gầm gừ từ trên trời hạ xuống, một ánh đao sáng chói vắt ngang qua mười mấy dặm chân trời, chém xuống.Đà La Khôn không nói một lời, bàn tay nắm chặt vung ra một quyền, đánh tan ánh đao kia.Mà phía sau ánh đao đó có một bóng người cao lớn đứng vững.Người kia có dáng vẻ cao lớn cường tráng, mái tóc dài bay theo gió, tư thế có mấy phần tiêu sái, trong tay cầm một thanh phác đao, khí thế hiên ngang."Diệp Nam Hiên!"

Vẻ mặt Dịch Hàn Ngọc bình tĩnh.

"Tám trăm năm qua, sau lưng Đà La cung ngươi vẫn luôn có người ủng hộ, tám trăm năm qua cũng không ra tay ồ ạt, bây giờ đã quyết định tiêu diệt Cửu Nguyên đan tông của ta rồi ư?"

"Chắc là đã xảy ra chuyện bất ngờ gì đó mới khiến chủ nhân sau lưng Đà La cung các ngươi nóng nảy đúng không?"

Ba người Dương Bồi Nguyên, Ông Xích, Khuất Kỳ nhìn về phía Dịch Hàn Ngọc, trong mắt tràn đầy khinh thường.

"Đà La Khôn đang len lén làm cái gì vậy?

Sẽ không sợ một chưởng của ta vỗ chết ba người bọn họ sao?"

Dịch Hàn Ngọc lạnh lùng nói.

Ở giữa hư không, những tiếng xé gió vang lên.

Mà ngay sau đó, một bóng người xuất hiện ở trước đám người Đà La cung, người đó mặc một bộ trường bào đen vàng, khí chất bất phàm, chính là Đà La Khôn.

Năm đó ở bên trong Cửu Nguyên Vực, sau khi kết thúc chuyến đi đến tam đại cấm địa, Đà La Khôn đã đột phá đến linh giả cảnh giới nhất văn, vốn định bắt đầu thu phục Cửu Nguyên Vực.

Nhưng ai biết Dịch Hàn Ngọc cũng đã đến linh giả Cực Cảnh cảnh giới nhất văn.

Cho nên bắt đầu từ lúc đó, bên trong Cửu Nguyên Vực luôn xảy ra chiến tranh do Cửu Nguyên đan tông cầm đầu và Đà La cung cầm đầu.

Tám trăm năm qua, Đà La Khôn đã tăng lên cảnh giới thiên giả Cực Cảnh.

Nhưng Dịch Hàn Ngọc cũng đã tới thiên giả Cực Cảnh! Đà La Khôn biết mình có thể đến thiên giả Cực Cảnh, không có người sau lưng ủng hộ thì không làm được.

Nhưng Dịch Hàn Ngọc lại không có người sau lưng ủng hộ, lại có thể làm được điều này.

Dịch Hàn Ngọc quả thực là không đơn giản.

Mấy chục ngàn năm qua vẫn không thể hiện ra thiên phú mạnh mẽ gì, vậy mà tám trăm năm trước đã trở nên không thể khinh thường được.

Hiện nay toàn bộ Cửu Nguyên đan tông cùng với thánh địa Thanh Dương và động thiên Huyền Nguyệt đều do Dịch Hàn Ngọc cầm đầu.

"Xem ra đã có kế hoạch từ trước!"

Dịch Hàn Ngọc nhìn về phía Đà La Khôn, tùy tiện nói: "Làm sao?

Chủ nhân sau lưng không kịp đợi nữa à?"

Ánh mắt Đà La Khôn lạnh lùng, nói thẳng: "Dịch Hàn Ngọc, ngày giỗ của ngươi đã đến".

"Đà La Khôn, ông đây thấy ngày giỗ của ngươi đến thì có!"

Dịch Hàn Ngọc còn chưa mở miệng, một tiếng gầm gừ từ trên trời hạ xuống, một ánh đao sáng chói vắt ngang qua mười mấy dặm chân trời, chém xuống.

Đà La Khôn không nói một lời, bàn tay nắm chặt vung ra một quyền, đánh tan ánh đao kia.

Mà phía sau ánh đao đó có một bóng người cao lớn đứng vững.

Người kia có dáng vẻ cao lớn cường tráng, mái tóc dài bay theo gió, tư thế có mấy phần tiêu sái, trong tay cầm một thanh phác đao, khí thế hiên ngang.

"Diệp Nam Hiên!"

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Vẻ mặt Dịch Hàn Ngọc bình tĩnh."Tám trăm năm qua, sau lưng Đà La cung ngươi vẫn luôn có người ủng hộ, tám trăm năm qua cũng không ra tay ồ ạt, bây giờ đã quyết định tiêu diệt Cửu Nguyên đan tông của ta rồi ư?""Chắc là đã xảy ra chuyện bất ngờ gì đó mới khiến chủ nhân sau lưng Đà La cung các ngươi nóng nảy đúng không?"Ba người Dương Bồi Nguyên, Ông Xích, Khuất Kỳ nhìn về phía Dịch Hàn Ngọc, trong mắt tràn đầy khinh thường."Đà La Khôn đang len lén làm cái gì vậy?Sẽ không sợ một chưởng của ta vỗ chết ba người bọn họ sao?"Dịch Hàn Ngọc lạnh lùng nói.Ở giữa hư không, những tiếng xé gió vang lên.Mà ngay sau đó, một bóng người xuất hiện ở trước đám người Đà La cung, người đó mặc một bộ trường bào đen vàng, khí chất bất phàm, chính là Đà La Khôn.Năm đó ở bên trong Cửu Nguyên Vực, sau khi kết thúc chuyến đi đến tam đại cấm địa, Đà La Khôn đã đột phá đến linh giả cảnh giới nhất văn, vốn định bắt đầu thu phục Cửu Nguyên Vực.Nhưng ai biết Dịch Hàn Ngọc cũng đã đến linh giả Cực Cảnh cảnh giới nhất văn.Cho nên bắt đầu từ lúc đó, bên trong Cửu Nguyên Vực luôn xảy ra chiến tranh do Cửu Nguyên đan tông cầm đầu và Đà La cung cầm đầu.Tám trăm năm qua, Đà La Khôn đã tăng lên cảnh giới thiên giả Cực Cảnh.Nhưng Dịch Hàn Ngọc cũng đã tới thiên giả Cực Cảnh! Đà La Khôn biết mình có thể đến thiên giả Cực Cảnh, không có người sau lưng ủng hộ thì không làm được.Nhưng Dịch Hàn Ngọc lại không có người sau lưng ủng hộ, lại có thể làm được điều này.Dịch Hàn Ngọc quả thực là không đơn giản.Mấy chục ngàn năm qua vẫn không thể hiện ra thiên phú mạnh mẽ gì, vậy mà tám trăm năm trước đã trở nên không thể khinh thường được.Hiện nay toàn bộ Cửu Nguyên đan tông cùng với thánh địa Thanh Dương và động thiên Huyền Nguyệt đều do Dịch Hàn Ngọc cầm đầu."Xem ra đã có kế hoạch từ trước!"Dịch Hàn Ngọc nhìn về phía Đà La Khôn, tùy tiện nói: "Làm sao?Chủ nhân sau lưng không kịp đợi nữa à?"Ánh mắt Đà La Khôn lạnh lùng, nói thẳng: "Dịch Hàn Ngọc, ngày giỗ của ngươi đã đến"."Đà La Khôn, ông đây thấy ngày giỗ của ngươi đến thì có!"Dịch Hàn Ngọc còn chưa mở miệng, một tiếng gầm gừ từ trên trời hạ xuống, một ánh đao sáng chói vắt ngang qua mười mấy dặm chân trời, chém xuống.Đà La Khôn không nói một lời, bàn tay nắm chặt vung ra một quyền, đánh tan ánh đao kia.Mà phía sau ánh đao đó có một bóng người cao lớn đứng vững.Người kia có dáng vẻ cao lớn cường tráng, mái tóc dài bay theo gió, tư thế có mấy phần tiêu sái, trong tay cầm một thanh phác đao, khí thế hiên ngang."Diệp Nam Hiên!"

Chương 7075: "Người nơi khác á?"